Chương 2

Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy đã thấy Khương Bạch Sâm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Trình Ngôn Cửu vẫn đang mặc đồ ngủ, cô đang suy nghĩ có nên đi vào thay bộ đồ khác hay không, dù sao lần đầu tiên gặp mặt mà mặc đồ ngủ cũng không tốt lắm.

"Chào cô." Khương Bạch Sâm nhìn chằm chằm cô.

Cô sợ run người, Trình Ngôn Cửu cố nặn ra nụ cười, nói: "Chào anh."

Khương Bạch Sâm tự biết mình phải làm gì ở nơi này, khi người quản lý đưa cho anh địa chỉ, anh đã đại khái đoán được mục đích khi tới nơi này, việc dùng thân thể để đổi lấy tài nguyên, anh đã thấy rất nhiều nhưng anh lại không ngờ rằng chuyện này sẽ rơi xuống đầu mình. Cách đây không lâu xảy ra một sự cố, anh đã đắc tội với ban lãnh đạo cấp cao của công ty, sau đó tài nguyên vốn thuộc về anh bị chia cho những người khác, chuyện solo bàn bạc trước đó cũng bị hoãn vô thời hạn.

"Bạch Sâm, có lẽ cậu không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói rồi."

Khương Bạch Sâm cúi đầu không dám nói lời nào.

Người đó không nói gì nữa, sau đó quản lý tới tìm anh rồi hỏi anh rốt cuộc đã phạm lỗi gì, việc chương trình tạp kỹ đổi người, hoãn ngày solo, hoạt động của nhóm cũng đều lấy lý do anh bị ốm để tạm dừng. Khương Bạch Sâm bị ép bị bệnh ở nhà đợi một tuần, không có việc gì làm, rất nhiều người trên Twitter lo lắng cho bệnh tình của anh.

Bị bệnh sao?

Anh khỏe mạnh ở nhà chờ đợi, cũng không thể đi đâu được.

Khương Bạch Sâm chỉ có thể tự an ủi mình, coi như cho mình ngày nghỉ, sau này mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn, các thành viên trong nhóm cũng an ủi anh như vậy, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, chẳng khác nào anh đang lẩn trốn, Khương Bạch Sâm không muốn như vậy.

Ngày hôm qua, quản lý đưa cho anh một địa chỉ, anh ta không nói gì, không phải địa chỉ khách sạn, mà là một khu dân cư, đi hay không là do anh quyết định, không ai có thể ép buộc anh. Nhưng anh biết, đây là một cơ hội, anh chỉ có thể lựa chọn đi.

Trình Ngôn Cửu không biết Trình Lăng Tân dùng cách gì để đưa anh tới, nhưng hiện tại người cô thương nhớ đang ở ở trước mặt, để mặc cho cô định đoạt, vậy có phải những ảo tượng kia của cô sẽ thành hiện thực đúng không?

Cô chạy chậm mấy bước đến, nghiêng người đến trước mặt Khương Bạch Sâm nhìn kỹ, thật muốn hôn anh, vì vậy cô nhón chân lên hôn một cái, anh không chống cự.

Thì ra hôn là như vậy.

Không có cảm giác đặc biệt gì, còn có chút thất vọng, cô vốn tưởng rằng sẽ có cảm giác mãnh liệt biết bao, thì ra cũng chỉ có như vậy, những miêu tả cực kỳ hoa mỹ đó đặt vào thực tế lại mất đi màu sắc.

Nhưng anh thật sự rất đẹp trai, mỗi một nơi trên người anh đều vừa ý cô, cô thích tay của Khương Bạch Sâm, thích đôi mắt của anh, thích giọng nói của anh, chỉ là không biết bên trong trông như thế nào, nếu cởϊ qυầи ra có vừa ý cô không?

Trình Cửu Ngôn không biết.

Nhưng cô muốn thử.