Chương 16: Tôi không thích động vật nhỏ

Trần Quân đẩy nhẹ Reni lại xuống ghế. Mặt hắn chẳng biểu lộ cảm xúc khác biệt nào sau khi bị người anh thân thiết dùng những từ gọi mời lên mình. Hắn nốc cạn số rượu còn lại trong ly, sau đó thì quay sang nhìn anh ta với khuôn mặt lạnh tanh.

“Reni. Trò đùa này nếu lão Finn mà biết sẽ tức giận đấy.”

“Hứ. Tức giận thì liên quan gì đến tôi?” Reni vừa thấy tên Finn thì bĩu môi, phồng má “Tôi với lão đã chia tay lâu rồi.”

“À. Lại hờn dỗi nhau chứ gì.”

Nhìn người đột nhiên xù lông trước mặt khi nhắc đến ông chú kia, Trần Quân dường như đã nắm được trọng điểm.

Chuyện yêu đương giữa Finn và Reni đã xảy ra từ 8 năm trước rồi. Không ai là không biết cả.

Lúc ấy, BJ trên Angel còn ít, những steamer trên đó không chỉ quay phát trực tiếp kênh của mình mà còn hợp tác qua lại, phối diễn để tăng lượng mắt xem cho nhau. Nếu có nảy sinh tình cảm qua những lần đó, và rồi yêu nhau thì cũng không có gì là lạ cả.

Không giống như bây giờ, BJ mà lộ chuyện yêu đương sẽ bị chỉ trích thậm tệ và có khi còn mất cả công việc trên này luôn.

Thế nên khi đó, câu chuyện tình ái giữa gấu già và thỏ con rất được nhiều người ủng hộ. Bọn họ cũng show ân ái rất nhiều, không chỉ trên live mà còn cả ngoài đời. Ai cũng nghĩ cả hai rất đẹp đôi và bền chặt. Vậy mà bây giờ lại thế này đây.

“Không phải.” Anh ta phản bác “Tôi đang nghiêm túc đấy.”

“Tôi vẫn luôn thích cậu, Romy à.” Reni bất ngờ ôm lấy hắn “Cho tôi một cơ hội nhé. Cả hai chúng ta đều chia tay rồi, tiến đến với nhau chẳng phải quá hợp rồi sao.”

Reni vừa dứt lời, cả cơ thể anh ta liền bị một lực phía trên nhấc bổng lên, tách ra khỏi người Trần Quân. Đồng thời, một ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng xuống hắn, theo đó là giọng nói khàn đặc của Finn vang lên.

“Xin lỗi nhóc nhé. Nhưng Reni say rồi, tôi đưa em ấy về nhà đây.”

Trần Quân gật đầu. Nhìn thái độ lúc này của Finn, hắn biết bản thân không nên nói thêm bất cứ điều gì nữa.

“Ừ. Hai người về cẩn thận.”

“Khi nào có thời gian rảnh thì gặp lại sau.” Finn nhếch môi. Sau đó thì ôm cái người nhỏ hơn mình gấp hai lần đi về phía cửa thang máy, ra khỏi quán bar của Alex.

Thấy không còn bóng dáng của hai người kia nữa, Alex lúc này mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ngay cạnh Trần Quân.

“Cậu không thấy được khuôn mặt đen như đít nồi của lão Finn lúc Reni đột nhiên ôm cậu đâu. Tôi cứ tưởng lão sẽ nổi điên lên luôn ấy chứ.”

“Nhìn là biết không vui rồi.” Trần Quân rót thêm rượu vào ly của mình và gã.

“Rốt cuộc thì hai người nói cái gì thế?” Alex cầm lấy ly rượu của mình, chạm nhẹ vào ly của Trần Quân rồi đưa lên miệng, hớp một ngụm.

Trần Quân nhún vai, nhận thấy việc này chẳng có gì to tát để giấu diếm nên nói thẳng luôn.

“Chẳng có gì. Tự nhiên anh ta nói muốn làm người yêu tôi thôi.”

“Hờ hờ. Thế thì tôi hiểu rồi.” Alex nhếch môi “Nhìn mặt cậu thế này, đừng nói là không biết Reni vẫn luôn thích cậu đấy nhé.”

“Lúc tôi còn ở trong giới thì Reni và lão Finn đã là người yêu của nhau rồi. Làm gì có chuyện anh ta thích tôi chứ.”

“Vì cậu không để ý tới Reni nên anh ta mới chấp nhận quen Finn đấy. Tất cả chỉ để nhằm làm cậu ghen thôi. Ai ngờ cậu lại đi yêu Bạch Liên chứ.”

Alex nói.

“Thế nên, Reni tới tận giờ vẫn ghét Bạch Liên và tỏ ra vui nhất khi nghe cậu và cậu ta chia tay đấy.”

Trần Quân hờ hững nuốt ngụm rượu xuống cổ họng, dừng như không quan tâm cho lắm.

“Vậy à.”

“Cơ mà nói đi cũng phải nói lại.” Alex chống khuỷu tay lên thành ghế sofa, tò mò hỏi “Reni đúng là đẹp hơn Bạch Liên thật. Cũng tốt tính hơn cậu ta, tại sao cậu lại chọn cậu ta thế.”

“Reni mỏng quá. Tôi không giỏi nâng niu động vật nhỏ như lão Finn.” Trần Quân tỉnh bơ đáp.

“Tôi thấy Bạch Liên cũng mỏng không kém gì Reni mà.” Alex nhoẻn miệng cười.

“Nhưng sức cậu ta dai. Ít nhất còn chịu được hai lần. Còn Reni thì chưa nổi một lần nữa.”

Nghe được lý do từ chính miệng Trần Quân nói ra, Alex không nhịn được mà bật cười khùng khục, không chỉ vậy mà còn vỗ đùi mình đen đét.

“Trời ơi, tôi mắc cười quá. Cậu đang nhắc tới lần hợp tác ngày xưa đó hả. Reni mới chỉ bị sεメtoy chơi đã ngất nên khiến cậu mất hứng ngay trên live đúng không? Há há há há.”

“Sau lần đó thì Reni cũng thấy xấu hổ nên đề nghị hợp tác lần hai với cậu mà cậu cứ tránh né mãi.”

“Trời ơi là trời. Nghĩ lại là tôi lại không nhịn cười được. Hahahahaha.”

“Cậu đúng là đồ nhẫn tâm, Romy.”

“Hahahahahahahahaha.”

Trần Quân mặc cho Alex ngồi đó cười đã đời, đến khi gã không cười nổi nữa mới lên tiếng nói tiếp.

“Tôi thì thấy chẳng sao cả. Lần 1 đã thế thì lần 2 cũng vậy thôi. Mất công thử lại làm gì.”

“Với cả lão Finn rất nâng niu Reni. Để anh ta yêu lão ấy chẳng phải tốt hơn sao?”

Alex lau đi những nước mắt vì cười quá nhiều. Sau đó thì vỗ vỗ vai hắn vài cái.

“Đừng nói vậy trước mặt lão Finn. Nếu để lão ấy nghe được, sẽ nghĩ cậu đang nhường người yêu cho lão ấy mất.”

“Tôi chẳng việc gì phải làm vậy. Những gì tôi nói đều là thật lòng thôi.” Trần Quân bĩu môi.

“Tôi biết cậu thật lòng, nhưng mà người khác nghe thì lại không thấy thế.” Alex nhún vai. “Nhất là với những người có tình ý với cậu, Romy à. Nên cậu phải cẩn thận đấy.”

Gã nói thì nói thế thôi chứ có lọt vào tai Trần Quân không thì lại là một chuyện khác. Cả hai hết nói chuyện này lại bàn sang chuyện kia, cuối cùng lại là hai người trụ lâu nhất trong buổi họp mặt hôm nay. Tới khi kết thúc cuộc trò chuyện với 3 chai Glenfarclas trống rỗng nằm trên bàn và Alex sắp ngất đi tới nơi thì mới phát hiện ra mọi người đã đi về hết.

Trần Quân lay người đang say sướt, nằm dài trên ghế sofa dậy, quan tâm hỏi gã vài câu.

“Anh có về không? Hay ở đây ngủ luôn?”

“Về… về chứ.” Alex không tỉnh táo ngồi dậy “Có người còn đợi tôi… ở nhà.”

“Tôi thấy anh say lắm rồi. Thôi ở lại đây ngủ đi. Giờ này mà về thì không an toàn đâu.”

Trần Quân đang định gọi nhân viên ra giúp hắn đưa gã lên phòng ngủ qua đêm trong quán bar thì Alex lại xua xua tay, lảo đảo đứng dậy.

“Không sao… tôi về được.”

Trần Quân đỡ lấy người vừa cố chấp đứng dậy xong suýt nữa thì trượt ngã.

“Sao tự nhiên cứng đầu thế? Ở lại đây ngủ một đêm thì có động đất hả?”

“Không động đất. Nhưng vợ sẽ buồn.” Alex vùng vẫy lung tung, suýt chút nữa thì đâm vào tủ rượu “Về với vợ cơ.”

Trần Quân giật giật khóe môi, hoàn toàn bất lực với tên này. Hắn vất người trở lại ghế sofa rồi đi ra quầy bartender, hỏi.

“Cậu có biết vợ của ông chủ của cậu không?”

“Em biết.” Nhân viên trong quầy gật đầu.

“Có số không?”

“Có ạ.”

“Vậy gọi người đó đến đón ông chủ của cậu về đi.” Trần Quân chỉ ngón tay cái về phía Alex đang nằm trên ghế cách đó không xa.

“Em biết rồi ạ. Em gọi ngay.”

Bartender gật đầu với hắn. Sau đó thì đi vào bên trong căn phòng nằm sau quầy, gọi điện cho cái người mang danh vợ của tên người Mỹ đang say quắc cần câu kia.

Không mất tới năm phút, cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, một người con trai khá có đường nét cơ thể bước vào. Người đó thở dài nhìn Alex, chào hỏi qua với Trần Quân rồi nhờ hắn cùng vác gã ra bên ngoài quán.

Vất được sâu men vào ghế sau, người mang danh vợ kia lại một lần nữa cúi đầu cảm ơn hắn, sau đó thì mới lên xe, lái rời đi.