Chương 15: Đến thỏ trắng cũng thích hắn

Bị ôm bất ngờ, Trần Quân không kịp phòng bị mà đơ người một lúc. Mãi một lúc lâu sau hắn mới bình tâm trở lại, đặt tay lên đầu cái người đang siết chặt eo mình kia.

“Ann.”

Người tên Ann nghe thấy đối phương gọi tên mình thì càng siết chặt vòng tay hơn. Không chỉ vậy còn ra sức cọ qua cọ lại mặt mình vào ngực hắn.

“Chị nhớ cưng lắm luôn. Chị cứ tưởng sẽ không gặp lại cưng nữa chứ.”

Nhìn cảnh này, ai cũng nghĩ đây là cuộc hội ngộ đầy xúc động. Vậy mà chẳng hiểu sao, được người từng mệnh danh là Queen ôm, mặt Trần Quân càng lúc càng tối sầm lại. Hắn đưa hai bàn tay sang hai bên má Ann, kéo mạnh.

“Không được chùi miệng vào áo em, Ann!!!!”

“Đau. Đau. Đau.”

Ann kêu oai oái, dùng hết sức vùng ra khỏi cái nhéo của Trần Quân. Cô đưa tay lên che hai má, giả vờ tủi thân, hờn dỗi.

“Không được nhéo má chị.”

Trần Quân nhún vai. Tâm trạng bồn chồn, lo lắng lúc nãy cũng hoàn toàn biến mất.

“Nếu chị không lấy áo em làm khăn lau miệng thì đã không bị thế.”

“Sao em có thể đối xử với người chị 7 năm không gặp này vậy hả, đồ khốn đẹp trai ác độc này!” Ann phồng má.

“Em sẽ coi nó là một lời khen.” Trần Quân nhếch môi.

Đang cười nói, trêu ghẹo vui vẻ với Ann thì sau lưng hắn bỗng nhiên bị một lực tác động vào. Cùng với đó, một giọng nói khàn đặc vang lên.

“Nhóc Romy đấy à? Càng lớn càng đẹp trai ha ~.”

Trần Quân quay người lại, nhướng mày nhìn người đàn ông trung niên vừa dùng tay vạt mạnh vào lưng mình.

“Còn chú càng ngày càng già, Finn.”

Bị cái người mà mình vẫn luôn xem là trẻ ranh trước mặt gọi là già, Finn ngoài mặt thì cười nhưng thâm tâm lại chẳng cười nổi.

“Ái chà. Từ bao giờ mà nhóc hỗn láo thế này hả? Nói ai già đấy?!!”

“Hờ. Chú vẫn chưa chấp nhận bản thân đã 50 rồi à.” Trần Quân nở một nụ cười xấu xa.

“Ai nói 50 hả?!!! Ông đây mới chỉ 46 thôi nhé.” Finn rống lên.

“Cũng sắp rồi còn gì. Chi bằng làm tròn cho nhanh.”

“Làm tròn cái con khỉ ấy.” Finn giơ nắm đấm, dọa đánh hắn.

Alex ở bên cạnh đang xem trò vui nhưng lại giả vờ lên tiếng trấn an chú già mới chỉ bị ghẹo vài câu đã giơ tay, định đánh người kia.

“Chú à, bình tĩnh nào. Cẩn thận làm sứt mặt Romy giờ. Giờ chú không còn sử dụng được nhan sắc để kiếm tiền nữa nhưng cậu ta thì vẫn cần đấy.”

Mọi người xung quanh cũng vì câu nói này của Alex mà bật cười, hùa theo gã mà đồng thanh nói.

“Đúng đúng. Làm hỏng mặt Romy là không được đâu chú Finn. Hahahaha.”

Đúng lúc này, cánh cửa thang máy lại một lần nữa mở ra. Bước vào bên trong là một chàng trai với dáng vẻ thanh mảnh, làn da trắng mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to sáng, hàng mi cong dài, môi mỏng hồng nhạt. Tổng thể tạo lên một vẻ đẹp thanh thoát tựa như một chú thỏ trắng.

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Chàng trai ấy vừa dứt lời thì nhìn thấy Trần Quân. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc như tất cả mọi người ở đây lúc đầu, không nhanh không chậm tiến lại gần hắn.

“Romy, là cậu sao? Cậu còn nhớ tôi không?”

“Reni, lâu rồi không gặp.” Trần Quân gật đầu. “Anh vẫn thế nhỉ.”

Reni nở một nụ cười tươi như hoa, đáp lại lời của hắn.

“Còn cậu thì đẹp trai hơn trước rất nhiều.”

“Vậy… hôm nay cậu đến đây một mình à? Thằng ôn con đó không đi cùng cậu?”

Những lời Reni vừa nói ra, khiến toàn bộ người trong quán bar không hẹn mà cùng nhau im bặt. Chăng cần chúa thì ai cũng biết cái người mà anh ta nhắc đến là ai. Cũng biết luôn vì sao một người có hình tượng đơn thuần như Reni lại nói ra những từ không phù hợp với bản thân như thế này.

Không khí náo nhiệt cũng vì thế mà trùng xuống. Ai cũng sợ Trần Quân sẽ nổi giận mà không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

“Reni, anh nói gì vậy? Sao lại…”

Mãi đến khi Ann không chịu nổi nữa, định lên tiếng xoa dịu giúp Reni thì Trần Quân đã chặn lời của cô, vẻ mặt không có một chút gì gọi là tức giận, nói.

“Tôi đi một mình. Và tôi với Bạch Liên chia tay rồi. Chẳng có việc gì mà tôi phải mang cậu ta theo mình cả.”

“À. Thế thì tốt quá rồi.” Reni mỉm cười hài lòng.

Trong khi Reni có vẻ bình tĩnh tiếp nhận thông tin mới này thì mọi người xung quanh lại một lần nữa kinh ngạc, không kiềm được giọng mà hét toáng lên.

“HẢ??!!!!!!!!!!!!!”

“Cậu với Bạch Liên chia tay rồi á?”

“Lúc nào? Bao giờ? Lâu chưa?”

“Vì sao lại chia tay?”

“Mới gần đây thôi.” Trần Quân nhún vai, bình tĩnh trả lời câu hỏi của mọi người. “Cậu ta nɠɵạı ŧìиɧ. Thế là chia tay.”

“Thật không thể tin nổi. Cuối cùng thì tôi cũng thấy được ngày này sao?”

Trong khi Finn thì ngỡ ngàng. Ann lại biểu lộ sự vui sướиɠ, hào hứng hét lớn.

“Tuyệt. Tăng hai hôm nay tôi bao hết.”

“Queen là nhất. Em yêu chị.”

Mọi người ngay lập tức hò reo tán thành. Chẳng mấy khi được một người đẹp như Ann bao chầu lớn, ai mà không thích chứ.

Sau đó, buổi họp mặt diễn ra vô cùng náo nhiệt và vui vẻ. Ai cũng uống nhiều rượu hơn mọi ngày, có người còn nằm ngất ra một góc và không có dấu hiệu tỉnh lại. Ví dụ điển hình chính là Ann. Cô nàng là lăn quay kể từ ly thứ năm. Báo hại chồng cô, đồng thời cũng là một BJ rất nổi trên Angel ngày xưa, phải vác cô về nhà gấp trước khi cô tỉnh dậy và làm loạn quán bar của Alex lên.

Trần Quân ngồi trên ghế sofa, vừa thưởng thức ly Glenfarclas thứ 20 của mình vừa nhìn mọi người xung quanh, khóe môi bất giác cong lên tạo thành một nụ cười.

Bỗng, bên vai có ai đó đột nhiên tựa vào. Hắn quay đầu nhìn sang thì phát hiện ra đó chính là Reni, người duy nhất còn hoạt động trên Angel, đồng thời cũng là thỏ trắng duy nhất của trong hội dẫn đầu ngày xưa.

“Romy, cậu sẽ không phiền nếu tôi tựa một chút chứ?” Reni nói nhỏ, chỉ đủ cho hắn và anh ta nghe thấy. “Đầu tôi hơi choáng váng.”

“Anh dựa bao nhiêu cũng được.”

“Cảm ơn.” Reni mỉm cười, nhắm mắt lại “Tôi hỏi cái này được không, Romy?”

“Anh hỏi đi.”

“Tại sao năm ấy cậu lại chọn Bạch Liên vậy?” Reni nói.

“Hử?” Trần Quân nhướng mày.

“Chúng ta rõ ràng gặp nhau trước, tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Tôi cũng đẹp hơn thằng ôn con đó.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Reni như nghẹn lại “Vậy mà cậu là chọn thằng đó mà không phải tôi.”

Hắn đưa ly rượu hớp một ngụm, không quá suy nghĩ nhiều về câu hỏi của anh ta mà trả lời luôn.

“Tôi cũng không biết.”

“Ừ. Chuyện đó giờ cũng không còn quan trọng nữa.” Reni nhấc đầu ra khỏi vai hắn “Liệu tôi còn cơ hội không?”

“Gì cơ?” Trần Quân suýt chút nữa thì phun ngụm rượu vừa mới đưa vào miệng.

Reni rướn người ra phía trước, đặt cằm nhỏ lên bả vai Trần Quân, môi mỏng mấp máy sát ngay bên cạnh lỗ tai của hắn.

“Tôi sẽ không như Bạch Liên. Mãi mãi không phản bội cậu. Chỉ yêu mình cậu thôi.”