Chương 30: Hoa hồng đỏ lụi tàn

Đương lúc Trình Tranh phẫn uất khôn cùng cho rằng mọi chuyện đã thành công dã tràng thì từ trong lỗ máu nứt toác trên bụng của Tô Huệ xuất hiện một bàn tay nho nhỏ trắng đỏ đan xen, từ tự nhẹ nhàng thò ra ngoài.

"!!!"

Trình Tranh thản thốt, dù hắn từng phiêu du bên thân xác phân hủy hóa bạch cốt trắng hếu của bản thân, nhưng nhìn tình cảnh anh nhi nhuỗm máu và nước ối, một tay thêm tay, trắng trắng nhỏ nhỏ rất chậm rãi tách vết nứt vốn chỉ có kích cỡ hai ngón tay, đôi tay bé nhỏ như tằm ăn rỗi chen ra ngoài, nong vết rách ra thêm lớn hơn… Trình Tranh rùng mình một cái.

Tô Huệ đứng tròng mắt há to miệng sợ hãi quên cả giãy giụa, tay huơ huơ kinh hoàng sợ hãi không dám chạm vào hài tử nàng tâm tâm niệm niệm bao lâu nay.

Thanh thanh yết hầu, Trình Tranh cười nhạo bản thân, đều đã chết qua một lần còn sợ ma quỷ hay sao?

Huống chi đứa trẻ này là hắn "hộ sinh" đó, kết hợp với công pháp mạnh mẽ, hắn tin dù là tiểu quỷ đầu thai vẫn sẽ có quỷ sinh huy hoàng.

Tự trấn an bản thân xong, Trình Tranh rảo bước - ha ~ nói vậy là coi trọng hắn, Trình Tranh bây giờ phiêu bồng sắp hồn phi phách tán đến nơi - tiến đến xem xét tình hình của đứa trẻ.

Tô Huệ thoi thóp đã gục đầu, huyết sắc lan tràn sắn sàn nhà, vết thương rách toát ngày càng lớn hơn đến khi hai cánh tay lộ hẳn ra ngoài còn loáng thoáng nghe được thanh âm khóc ré lên.

Hắn đã suy yếu đến mức không thể ngưng thành thực thể, hai mắt hắn trợn trừng hằn lên ánh đỏ dữ tợn, lia mắt tới chỗ Lâm Tuệ Tuệ ngồi co rúc đang run lẩy bẩy, hắn tức tối ra lệnh:

"Tiện nô ngu xuẩn, ngươi còn không mau lại giúp đỡ thiếu chủ ra đời, thứ có mắt không tròng."

Lâm Tuệ Tuệ kinh hoàng liên tục lắc đầu, dù cô từng bị xương trắng song song thạo huyệt, bị dây mây làm thành trò tiểu khiển thua cả cɧó ©áϊ động dục trên đường nhưng để cô chứng kiến cảnh máu me bê bết như hiện tại vẫn là lần đầu tiên.

Một cái bụng bầu nứt toát, máu lẫn thịt trào ra ngoài, anh nhi ư đưa cánh tay trắng múp quơ quào như bàn tay quỷ xé rách khống gian tìm tới nhân giới....

Thần kinh nữ nhi yếu ớt sao chịu được cú sốc cực đại nhường này, Lâm Tuệ Tuệ thu mình nhỏ hơn, không màng chống đối lại Trình Trành cũng không dám tới cần người tẩu tử.

"Chết tiệt!!! Ngươi dám không nghe lệnh của ta?!!" – Trình Tranh gào thét, hắn quá tức giận để nhận ra một tiếng thét của hồn thể nhạt nhòa thế mà có sóng xung kích cực đại thổi tung đồ đạc trong nhà vệ sinh.

Ngay lúc Trình Tranh bị tức giận xông mù đầu, dây mây chẳng biết khi nào đã tự thân hành động bò a bò tới chỗ anh nhi còn đang loay hoay trong bụng mẹ tìm đường ra.

Một đầu dây leo ngóc lên như rắn hổ mang ngó bên trái rồi nghiêng bên phải, tựa hồ đang đánh giá hai cái tay trắng trẻo mập mạp là sinh vật gì.

"Đầu" dây leo nhìn nhìn rồi quay ra sau, có vẻ chủ nhân đang vận khí cố gắng hấp thu thêm da^ʍ khí củng cố thực thể. Còn cái da^ʍ huyệt chuyên dụng của nó đã thành một kẻ khờ theo nghĩa đen, sợ hãi đờ đẫn thu mình trong một góc, thậm chí có thể thấy lỗ da^ʍ đã thâm đen vẫn chảy ra lục dịch, lỗ hậu nàng bị chen rộng đến mức thể khép lại mập mạp lộ ra thịt ruột đỏ hồng.

Dây leo từ từ bò lên bụng bầu của Tô Huệ, vết thương bị xé rách đau đớn vạn phần cộng với sự dày vò cả ngày Tô Huệ từ lâu đã hấp hối. Đứa bé cọ ngoạy lúc lâu vẫn vô phương thoát ra, sắp chết lưu trong bụng mẹ, hai tay cũng không còn cử động.

Chẳng rõ do trời đất xui khiến thế nào, tất cả nhân loại trong phòng ba yếu một khờ chỉ còn dây mây tự do hoạt động mà chẳng ai có thời gian quan tâm đến nó.

Trí khôn của dây mây có lẽ không quá đứa trẻ năm sáu tuổi từ việc nó biết bắt chước và lấy lòng Trình Tranh có thể đoán ra nhưng là vật thiên sinh ma dưỡng, nó vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của người khác.

Trình Tranh không vui và đề phòng cùng với đẩy nó ra xa, dây mây mơ hồ hiểu được, đứa trẻ năm tuổi khi bị cha mẹ hắt hủi sẽ có cảm xúc gì?

Tủi thân, chấn nhận hay phản nghịch?

Bằng trực giác sinh tồn, dây mây bán thành tinh học được tránh hại tìm lợi, nó quyết định ly thân với Trình Tranh.

Trình Tranh có ràng buộc thân thể với dây mây vì khi hắn có đủ năng lực nhập hồn thì thân thể đã hóa bạch cốt, Trình Tranh bất đắt dĩ lui một bước ký hồn vào dây mây mọc lên từ huyệt nhục của hắn, có thể nói hắn và dây mây đã khó phân ta ngươi, bị trói buộc vào nhau.

Hắn không có dây mây thì chỉ là cô hồn vất vưởng không có thực thể, không thể hành tẩu nhân gian. Trước khi hắn đủ năng lực dưỡng cốt châu thành nguyên, giống nguyên đan của yêu thú hay nguyên anh của tu giả, cho đến lúc ấy không phải dạng bất đắc dĩ hắn sẽ không bỏ túc thể dây mây.

Trình Tranh không ngờ hắn chưa kịp "có mới nới cũ" thì dây mây đã "bỏ nhà ra đi". Nó cảm giác được Trình Tranh đã không thích thậm chí bỏ mặc nó, giận dỗi nên quyết định tìm "nhà" mới cho mình.

Dây mây rời khỏi Trình Tranh sẽ suy yếu trên diện lớn thậm chí khi không có Da^ʍ ma công pháp tu luyện để nó "ngồi mát ăn bát vàng", linh trí của nó sẽ không thể phát triển, linh thể không được uẩn dưỡng bằng da^ʍ khí sẽ thoái hóa về dáng vẻ cây mây bình thường ban sơ tại núi hoang, mà cây rời khỏi đất tự chạy lung tung trong thành phố chẳng có "thảo sinh" (1) tốt đẹp đâu.

Hơn nữa dây mây được sinh ra từ huyết nhục phân hủy của xác Trình Tranh, đã hình thành nhân quả ràng luộc, thuật ngữ khoa học là hệ sinh thái.

Dây mây liệu có biết điều này?

Tất nhiên là… không!

Ngươi đòi đứa bé năm tuổi có kiến thức sinh học lớp 8 và triết học huyền nghi? Nhân loại thật tàn ác.

Với linh trí ít ỏi và tính tình trẻ con giận dỗi, dây mây vẫn chưa ý thức được bản thân đang hăng hái đi tìm chết.

Nó nghĩ rất đơn giản, ở với chủ nhân ta không được trọng dụng thì bổn dây mây đi ăn máng khác (2).

Cho nên nhân khi Trình Tranh vô cùng suy yếu sau khi thi pháp, dây mây thành công "hồng hạnh xuất tường".

Vì vậy tình cảnh hiện tại là dây mây đang đánh giá ngôi "nhà" mới cho mình, ừm, hơi nhỏ một chút nhưng rất đáng yêu, còn tự mang dưỡng chất cho nó, nhìn đám máu thịt này đi, nó là sinh ra như vậy đó.

Rất tốt, bổn dây mây rất hài lòng!

Dây mây hài lòng gật gật "đầu", lá run run nhỏ run run như đang cười, thậm chí có nở ra một bông hoa nhỏ trăng trắng bé tý trên "đỉnh đầu".

"Choang!!"

Dây mây giật run lên, hoa nhỏ rụng lả lả, như đứa trẻ bị kinh hách, nó e dè quay đầu lại nhìn, lá nhỏ co lại.

Nó đang sợ!

Hóa ra chẳng biết khi nào khắp người Trình Tranh bị bao bọc bởi một quả cầu hồng phấn, nhìn hơi nương khí (3) nhưng dây mây với trí tuệ bé tý của mình vẫn nhận ra từng luồng cương phong sắc lẹm bén ngót của mỗi luồng da^ʍ khí trong quả cầu hồng.

Trình Tranh ngồi đả tọa, mắt nhắm nghiền miệng niệm chú pháp liên tục, theo bờ môi mỏng lãnh bạc mấp máy da^ʍ khí khổng l*иg có sức mạnh hủy thiên diệt địa càng thêm bành trướng, thậm chí làm đồ đạc trong phòng vệ sinh rung lên, mặt kính vỡ tan bắn ra vô số mảnh vụng.

Lâm Tuệ Tuệ hét toáng lên muốn chạy trốn nhưng bất lực, da^ʍ khí khóa chặt người nàng, chân nặng như đeo chì, cô nàng quỳ xuống hướng hắn lại lục xin tha:

"Không chủ hân đừng gϊếŧ ta, đừng, cầu xin người. Ta lập tức đến mổ bụng Tô Huệ bắt lấy đứa trẻ ra. Chủ nhân aaaaaa!!!"

Nước mắt nước mũi chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, từng là mỹ nữ năng động, là nữ thân trong lòng bao người, giờ đây lõα ɭồ quỳ sụp hèn mọn cầu xin. Cả người cô bẩn hề hề hòa trộn hương vị tanh tưởi thật sự đã thành con chó hoang chỉ biết động dục.

Trình Tranh mở mắt, tức giận xen lẫn sát khí trùng thiên, giọng hắn lạnh lùng đẩy Lâm Tuệ Tuệ vào hầm băng:

"Đã muộn đứa bé đã hết sinh cơ, thứ ngu xuẩn sợ chết ngươi đã làm hỏng đại sự của bổn tọa, tội này… đáng chết!"

Hai từ cuối vừa dứt, Trình Tranh động tay ra thủ quyết, cương phong màu hồng xinh đẹp lao "vυ"t" cắm vào ngực Lâm Tuệ Tuệ, lời van xin của cô vĩnh viễn dừng lại trong cổ họng.

Lâm Tuệ Tuệ không thể tin được cúi đầu nhìn l*иg ngực bị đâm, cương phong kéo một đường dài trên bộ ngực trắng tròn thành vết thương sâu hoằm.

Máu đỏ nóng hổi phun ra như suối, xối ướt sàn gạch đen lạnh lẽo, hai mắt Lâm Tuệ Tuệ trợn to, cả người nghiêng sang một bên, ngã xuống nằm lên vũng máu, như bông hoa hồng xinh đẹp tội lỗi…

….Lụi tàn!

Hai mắt cô dần khép lại, từng ký ức từ khi bé con đến thuở thiếu nữ và tới lúc trưởng thành như thước phim quay chậm chiếu trước mắt, cuối cùng đọng lại là ngày cô vui vẻ cầm theo máy ảnh leo núi chụp phong cảnh.

Một ngọn núi hoang sơ xinh đẹp, một cô gái tuổi xuân diễm lệ và một ác ma…

Mắt Lâm Tuệ Tuệ nhắm chặt, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mi, đóa hoa hồng khô héo!

……………..

Vì ả nhát gan đã để đứa bé mất đi sinh cơ, ngay khi nãy Trình Tranh đã cảm nhận được đứa bé suy yếu rồi tận mắt nhìn thấy hai cánh tay ngó sen bất động.

Cơn điên tiết kết hợp từ sợ hãi suy yếu và tiếc nuối số da^ʍ khí khổng lồ hắn đã bỏ ra cuối cùng chỉ đổi về một cái xác.

Trình Tranh kích động niệm chú pháp triệu hồi số da^ʍ khí hắn "gửi tiết kiệm" trong cốt châu trước ngực Lâm Tuệ Tuệ ra, vốn dự định để chúng nó lại uẩn dưỡng cốt châu thanh lọc tạp chất thành nguyên thể cho hắn, nào ngờ kế hoạch không địch nổi biến hóa, hắn triệu hồi da^ʍ khí để hành quyết nữ nô dám trái lệnh chủ nhân.

Da^ʍ khí hóa đao, Trình Tranh giận điên người liên tục trút giận cứa từng nhát lên khắp người Lâm Tuệ Tuệ.

Thấy nàng đã hương tiêu ngọc vẫn, Trình Tranh tạm nguôi giận, ngón tay điểm vào hư không, thân xác mềm oặt của Lâm Tuệ Tuệ bay lại chỗ Trình Tranh, cả người vẫn còn rỏ máu.

Hắn một tay nắm lấy cổ nàng, một tay bao bọc da^ʍ khí sắc bén đâm ngay vị trí trái tim nàng, hắn híp mắt dùng "đao khí" trong tay cắt sâu vào, theo đó cột châu trắng xám đυ.c ngầu lộ ra, lẫn với máu tươi của Lâm Tuệ Tuệ.

Lòng bàn tay hắn hiện lên xoáy khí nhỏ nhẹ nhàng hút cốt châu ra ngoài miệng vết thương.

Trình Tranh thập phần cẩn thận cầm lấy nó trong tay, đó là mệnh châu của hắn, nó có mệnh hệ nào hắn liền thân tử đạo tiêu.

Giờ đây cốt châu trong tay Trình Tranh không còn dáng vẻ bóng nhuận ban đầu trắng xám nhạt biến thành xám trắng sẫm màu, như cầm trong tay khối xi măng hình cầu.

Trình Tranh đau xót nhìn cốt châu, vì hắn rút lượng lớn da^ʍ khí trong nó mà giờ đây cốt châu sắp không xong.

Đều tại hắn nóng giận hỏng đầu!!

Trình Tranh tiếc rẻ bản thân xúc động nhưng không chút hối hận, hắn vô tình quẳng thân xác Lâm Tuệ Tuệ lại vũng máu làm máu tươi bắng tung tóe khắp nơi.

Ngay lúc hắn muốn xem xét tình hình Tô Huệ thì bên ngoài có người có tiếng đập cửa mạnh bạo và tiếng người hoảng sợ gọi to....................

(1) Thay vì "nhân sinh" thì cuộc sống của một cây cỏ mình dùng "thảo sinh", còn "mộc sinh" hay "thụ sinh" theo mình phải là cây thân gỗ hoặc cổ thụ mới dùng được.

(2) Ăn máng khác: chỉ sự phản bội trong trường hợp thấy vị trí khác đem đến nhiều lợi ích hơn.

(3) Nương khí: chỉ sự nữ tính.