Thang Yểu vẫn không nhịn được, nghiêng người tới: "Văn Bách Linh, anh không phải ngồi máy bay sao..."
“Hãy vào rồi nói chuyện.”
Văn Bách Linh nghiêng đầu lại ho khan: "Đóng cửa xe lại, có chút lạnh."
Giọng nói của Văn Bách Linh vốn đã trầm, nhưng khi anh phát bệnh, lại càng trầm hơn.
Giáo viên của các khóa học chuyên ngành đề xuất rất nhiều danh sách về những sách gốc tiếng Anh, thỉnh thoảng có những khóa học mà học sinh lên sân khấu đọc một đoạn trích nào đó, Thang Yểu đột nhiên cảm thấy nếu Văn Bách Linh đọc thì sẽ rất rung động lòng người.
Vốn dĩ cô đã hạ quyết tâm tránh xa anh, nhưng nhìn Văn Bách Linh mệt mỏi tựa người vào trong xe, Thang Yểu lại cảm thấy mềm lòng, do dự nửa giây, làm theo lời của anh lên xe rồi đóng cửa lại.
Trong không gian hẹp kín chỉ có hai người, ngay cả tiếng ma sát của quần áo khi cô điều chỉnh tư thế ngồi cũng đặc biệt rõ ràng, điều này khiến cô cảm thấy căng thẳng, chỉ có thể hỏi một câu: “Sao anh vẫn chưa rời đi? ?"
“Lát mới mới đi."
Văn Bách Linh nói rằng anh bị chóng mặt và vốn định nghỉ ngơi trước khi lái xe đến sân bay, nhưng anh đã ngủ quên trong xe và vừa tỉnh dậy.
Thang Yểu đã kiểm tra thời gian bay ra nước ngoài trên Internet trước đây, vì tò mò hoặc vì một số cảm xúc khác.
Cô biết anh sẽ bay đến nước nào, sau khi kiểm tra, cô phát hiện chuyến bay thẳng mất hơn mười giờ, chuyến bay nối tiếp còn mất nhiều thời gian hơn, hơn hai mươi giờ.
Lâu như vậy, Văn Bách Linh vẫn đang bệnh, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Văn Bách Linh mở mắt, ngồi thẳng dậy, mở nắp nước suối uống vài ngụm, sau đó hắng giọng: "Cảm lạnh thông thường, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần hạ sốt thôi." Anh ấy nói rồi kéo tay Thang Yểu và nói: "Hình như đã hạ sốt rồi, hãy sờ thử xem."
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Văn Bách Linh xuyên qua ống tay áo len, đầu ngón tay cô càng nóng hơn khi chạm vào trán anh. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.
Trông không giống đã hạ sốt.
Tuy nhiên, Văn Bách Linh thực sự cảm thấy bản thân như một người sắt và hỏi cô có còn sốt nữa không.
"Vẫn còn rất nóng..."
Thang Yểu rút tay lại, lo lắng hỏi: “Anh đã uống thuốc chưa?”
"Chưa."
Thang Yểu rất coi trọng bệnh tật, dù bệnh tật lớn hay nhỏ, chỉ cần cảm thấy không khỏe, cô không bao giờ lơ là.
Với người khác thì có vẻ hơi yếu đuối nhưng cô đã từng gặp ác mộng.
Khi cô còn rất nhỏ, có lần bố cô luôn nói rằng ông rất mệt mỏi khi đi làm về và không thèm ăn.
Đó là chuyện đã hơn mười năm trước, quan niệm về mọi mặt đều tương đối lạc hậu, điều kiện gia đình cô không tốt, luôn cảm thấy việc đến bệnh viện rất tốn kém, làm các loại kiểm tra cơ thể sẽ tốn rất nhiều tiền.
Ngoài ra cũng không có triệu chứng gì cụ thể nên nghĩ chỉ là mệt mỏi vì vậy không đi khám.
Sau này mới phát hiện ra bệnh thận mãn tính đã phát triển thành bệnh nhiễm trùng đường tiểu, phải đến bệnh viện chạy thận ba ngày một lần nhưng vẫn không khỏi.
Sau này có nhiều biến chứng, vào năm thứ ba bị bệnh, cha đã rời bỏ Thang Yểu và mẹ cô.
"Văn Bách Linh, gần đây có một hiệu thuốc, cũng rất gần, tôi đi mua một ít thuốc hạ sốt mang về cho anh."
Văn Bách Linh sợ cô bị cảm, vì thế cau mày nói: "Không cần..."
Nhưng Thang Yểu đột nhiên rất mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, như đang khiển trách: "Anh phải uống thuốc. Tôi sẽ quay lại ngay, anh đợi một lát."
Nói xong cô xuống xe, đóng cửa lại rồi chạy về phía hiệu thuốc.
Cô chạy nhanh đến mức không cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, nên cũng không nhận được cuộc gọi giục giã từ bạn cùng phòng trước giờ vào ký túc xá.
Quãng đường khứ hồi quả thực không xa, mười mấy phút sau, Thang Yểu đã trở lại với một chiếc túi nhựa in phông chữ màu xanh lá cây, chui vào xe của Văn Bách Linh, lục tìm đồ bên trong túi nhựa dưới ánh đèn mờ. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.
Bên ngoài chắc hẳn rất lạnh, toàn thân Thang Yểu bao phủ trong không khí lạnh lẽo.
Có lẽ cô ấy đã chạy, mái tóc hơi xoã, một lọn buông xuống, đung đưa nhẹ nhàng trong không khí ấm áp của máy điều hòa.
Trong xe vang lên tiếng mở giấy sổ tay hướng dẫn, sau đó là tiếng ép các tấm giấy nhôm.
Thang Yểu nhìn vào dòng chữ giải thích, cố gắng phân biệt phông chữ quá nhỏ và dày đặc.
Cô rất dịu dàng và lo lắng, giải thích cho Văn Bách Linh loại thuốc nào hạ sốt anh nên uống một viên, loại thuốc nào trị ho đau họng nên ngặm.
Nói xong, Thang Yểu đột nhiên nghĩ đến điều gì, dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Những thứ này phải uống sau bữa ăn, anh đã ăn gì chưa?" Lần này bệnh cảm ập đến dữ dội khiến Văn Bách Linh thực sự không có tinh thần sức lực.
Nhưng nghe Thang Yểu quan tâm, anh vẫn mỉm cười: “Tôi không thể hẹn được với người mình muốn hẹn, không muốn ăn lắm.” Thang Yểu cau mày nhìn anh, như thể cô không đồng ý cách làm của anh.
Nghe vậy Văn Bách Linh giơ tay kéo Thang Yểu.
Anh không kéo cổ tay giấu trong tay áo len của cô mà véo ngón trỏ của cô.
“Vẫn còn giận sao?”
Văn Bách Linh dùng ngón tay ấm áp xoa xoa đầu ngón tay của Thang Yểu.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh hạ thấp thái độ dỗ dành người khác, anh không quen mà ngập ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Phí Du Chi ngày đó đã nói gì khiến em không vui sao? Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi, hoặc là để cậu ấy trực tiếp đến xin lỗi em."