Tôi hoảng hốt giãy giụa mà người đó còn ghì chặt hơn, đến gốc cây vυ" sữa to ở góc vườn mận người đó mới buông tôi ra rồi lên tiếng:
- Không phải sợ, tôi đây.
Tôi nhăn mặt quay lại nhìn, là cậu Cao Lãnh, tôi chỉnh lại váy áo rồi khó chịu lên tiếng hỏi:
- Tôi đang xem ông thầy ở trong miếu yểm bùa cậu kéo tôi ra đây làm gì?
Cậu Lãnh lừ lừ không thèm nhìn tôi mà chỉ tay về phía ngôi miếu rồi nói:
- Nhìn thấy chưa, để bu mà bắt gặp mợ đứng đó xem trộm thì to chuyện rồi, bu đánh cho mợ tuốt xác. Từ nay về sau đừng ra hồ sen nữa, không có gì hay ho ở đó đâu.
Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của cậu, đúng là bà hai đang đi đến ngôi miếu đó thật mà bà chỉ có đi một mình, không có cái Mây theo. Tôi vuốt ngực vài cái rồi thở phào, may có cậu Lãnh không thì tôi toi rồi. Tôi quay sang cậu cười cười rồi tò mò hỏi:
- Người ở trong miếu có phải ông thầy Vọng không cậu?
- Phải?
- Thế ông đang làm gì trong miếu thế cậu?
- Tôi không biết, mà mợ tò mò làm cái gì?
- Tại đêm qua tôi thấy có tiếng bước chân ngoài vườn mận, không biết của người hay ma nên tôi mới ra đây xem xét.
Tôi thấy cậu nhíu mày, đứng đăm chiêu một lúc rồi mới kéo tay tôi về phòng. Cậu dặn tôi hôm nay chỉ ở trong phòng thôi không được chạy linh tinh vì ban sáng cậu có báo với thầy bu là tôi bị mệt rồi. Tôi cười tươi gật đầu, sáng nay cũng nhờ có cậu mà tôi được ngủ đủ giấc rồi cũng không phải lên gian nhà chính nữa. Tôi ghét mỗi buổi sáng phải lên gian nhà đó lắm, toàn những cặp mắt như diều hâu dò xét đến là mệt. Thấy cậu chuẩn bị đứng dậy đi tôi liền nhanh tay giữ lại rồi xụ mặt mè nheo:
- Cậu định đi đâu??? Không ở đây với tôi à.
- Tôi có việc phải làm.
- Chắc cậu lại đi thăm cô Cầm Tú chứ gì? Mai rước người ta về rồi thì đầy thời gian ở bên cạnh nhau, hôm nay ở với tôi đi được không?
Tôi nói vậy mà cậu chẳng thèm đáp lời tôi cứ vậy gạt tay tôi ra rồi đi thẳng làm tôi phải rối ríu gọi với theo:
- Cậu ơi tối qua phòng ngủ với tôi nhé???
Đúng là cái loại kiệm lời, vợ hỏi thế mà cũng chẳng thèm quay lại trả lời cho người ta yên tâm. Gớm không vì sợ ma thì tôi cũng quái cần cậu đâu nhá, mai tôi đi rồi thì không bao giờ cậu gặp lại được tôi đâu. Nghĩ đến đây bất giác tôi cười to, trong lòng bỗng thấy vui lên hẳn. Sắp được về với bác, với bạn bè rồi, còn có cả người tôi thương thầm bao lâu nay nữa chứ.
Hôm nay tất cả người làm trong nhà đang chuẩn bị cỗ bàn, trang trí, dọn dẹp nhà cửa để mai cậu Lãnh rước mợ hai về. Bé Sương cũng bận rộn nên không có thời gian vào phòng với tôi, thỉnh thoảng con bé chỉ chạy qua ngó tôi một cái rồi lại đi luôn. Ở im trong phòng tôi thấy chán ngấy à, tôi định lượn sang phòng mợ Bích chơi nhưng đi đến vườn hoa thì gặp bà ba với mợ Ngọc đang ngồi đó, bà ba đang chăm chú nghiền cánh hoa hồng cùng với rượu trắng và một chút chanh, còn mợ Ngọc phụ bà ba cắt nhỏ tấm giấy bột ra. Tôi thấy tò mò không biết họ đang làm cái gì liền lên tiếng hỏi:
- Bà ba với mợ Ngọc đang làm gì đó ạ???
- Nhìn không biết hay sao còn hỏi? À mà cũng đúng sống đơn độc trên rừng trúc thì sao biết được mấy thứ này.
Vẫn là cái giọng lanh lảnh cực kì đáng ghét của mợ Ngọc, lúc nào cũng ra cái vẻ ta đây tiểu thư quyền quý nên coi thường tôi với mợ Bích lắm. Chỉ có bà ba là ăn nói khéo léo, bà gọi tôi ngồi xuống cùng rồi nhỏ nhẹ nói:
- Tôi với mợ Ngọc đang làm son môi, mợ Thanh có muốn học cách làm không???
- Dạ. Con có. Mà bà có biết chế phấn không ạ.
- Bà ba cái gì mà chả làm được, phấn trắng, phấn má, phấn chân mày rồi cả dưỡng da nữa đấy.
Tôi khó chịu khi mợ Ngọc cứ chen mồm vào nói, tôi chả nhịn được lừ mợ Ngọc một cái rồi đáp trả lại:
- Tôi hỏi bà ba chứ có hỏi mợ đâu mà mợ cứ xía vào thế.
- Mợ...........
Mợ Ngọc cứng họng luôn, tiểu thư con nhà gia giáo mà người khác nói chuyện cứ xen vào thật chả ra dáng tí nào. Bà ba cứ tủm tỉm cười nhìn hai bọn tôi lắc đầu, bà chắt nước hoa hồng ra một cái tô rồi ôn tồn nói:
- Tôi có nhiều loại phấn và son môi lắm, mợ Thanh khi nào thích dùng thì đến phòng tôi mà chọn.
- Dạ. Con đội ơn bà.
- Đâu có gì. Mợ Thanh đỡ mệt rồi hả?
- Dạ vâng. Con ra ngoài cho thoáng một chút chứ trong phòng ngột ngạt quá.
Nói chuyện với bà ba thêm một lúc nữa tôi mới trở về phòng, bà ba rất biết quan tâm người khác, nói chuyện với bà tôi thấy thật dễ chịu, không như bà hai lúc nào cũng tỏ ra nghiêm khắc. Sương dù bận rộn nhưng vẫn không quên đem bữa trưa và bữa tối lên phòng cho tôi, khổ thân con bé người thì như cái kẹo mυ"ŧ mà cả ngày phải chạy đôn, chạy đáo đi làm việc. Đón tiểu thư con ông xã trưởng có khác, làm linh đình và trang hoàng lộng lẫy thật, chẳng như đám của tôi sơ sài chẳng có cái gì.
Mà cũng đúng thôi thông gia với nhà xã trưởng sẽ được nhiều lợi lộc hơn, nghe cái Sương nói ông xã trưởng chia thêm cho nhà họ Cao 5 mẫu ruộng nữa cơ mà. Còn thông gia với nhà tôi họ đâu được cái gì, mà kể ông thầy Vọng cũng lạ, toàn chọn nhà nghèo như tôi với mợ Bích làm cả chứ. Tôi cứ cảm thấy ông thầy này có gì đó rất bí ẩn.
Trời vừa tờ mờ tối là tôi vội vàng đóng kín tất cả các cửa lại nhất là cái cửa sổ, tôi lấy thêm dây buộc vào cho chắc nếu đêm nay còn bung ra nữa thì phòng này chắc chắn có ma. Hôm nay tôi không tắt đèn dầu đi nữa cứ để thắp sáng cho bớt sợ, tôi đảo mắt liếc nhìn căn phòng một lượt rồi mới yên tâm lên giường. Mà nằm trằn trọc mãi không sao chợp mắt nổi, sáng nay tôi đã dặn thế rồi mà cậu Lãnh không thèm về ngủ với tôi, đúng là buồn cái sự đời. May mắn đêm hôm đó tôi ngủ ngon giấc, không mơ thêm giấc mơ kì quái nào nữa.
Sáng hôm sau mọi người bận mải cho đám cưới nên cũng không tập trung ở gian nhà chính như mọi khi, Sương mang đồ ăn sáng lên cho tôi rồi cũng đi ra ngoài làm việc luôn, tôi ăn no nê rồi bắt đầu lên đường, tôi đi người không, không mang theo bất cứ thứ gì để tránh bị nghi ngờ. Tôi ra sau nhà bật tường nhảy ra ngoài, được ra ngoài tôi vui mừng chạy thục mạng, vừa chạy tôi vừa hỏi người dân đường ra cửa đông. Mà mỗi người chỉ đều khác nhau, tôi không phải người dân ở đây nên đâu phân định được đường, chạy đến tối mịt cũng không tìm được ra cửa đông.
Vừa mệt vừa đói, trên người không có một đồng tôi ngồi bệt bên gốc cây to ven đường thất vọng, thật không dễ như tôi nghĩ. Nhìn tôi bây giờ tơi tả, quần áo thì xộc xệch, tóc tai bù xù, mặt mũi thì nhem nhuốc. Ngồi ở đây ban đêm liệu có nguy hiểm không nhỉ? Nhỡ may gặp mấy anh trai nát rượu đi qua đây chắc chúng thịt tôi mất, tôi sợ hãi ngồi co ro vào gốc cây mà toàn liên tưởng đến mấy thứ xui xẻo. Đang thẫn thờ nhìn xung quanh thì tôi nghe thấy vọng từ xa có tiếng kêu “leng keng leng keng” của chuông lục lạc phát ra. À đúng rồi hôm nay ngày 17, ngày đi trừ tà của dân làng, tự dưng tôi nảy ra ý tưởng đi theo họ, như vậy mới được an toàn nhất. Tôi đứng lấp ở gốc cây đợi họ đi qua rồi mới dám đi theo, tôi còn cẩn trọng đi cách họ một đoạn sợ họ phát hiện ra thì lại to chuyện.
Tôi đi theo sau họ phát hiện ra người đi cuối cùng có dáng đi chầm chậm, dáng nhẹ nhàng thanh thoát, rất giống điệu đi của bà hai. Nhưng người đó độ nón che kín mặt nên tôi không rõ có phải bà hai không nữa. Đi đến cuối đường họ rẽ vào trong một con hẻm nhỏ xíu, đi hết con hẻm dài loằng ngoằng đó là đến một ngôi đền. Ngôi đền này nhìn hoang sợ lắm, hình như chẳng có ai trông coi ở đây thì phải vì tôi thấy lá cây rụng kín sân, cánh cửa thì đầy bụi và mạng nhện bám xunh quanh. Mọi người vào trong ngôi đền đóng cửa lại chắc thờ cúng gì trong đó cũng nên, đi theo họ tưởng được an toàn chứ đến ngôi đền này thấy còn sợ hơn, nhìn cứ kì quái làm sao. Tôi quyết định đi ra ngoài làng chứ không ở đây nữa, vừa đi được vài bước tôi thót tim khi nhìn thấy con chó trắng đứng nhìn tôi chằm chằm mà lạ là con chó trắng này chỉ có ba chân thôi, tôi thất kinh cắm đầu, cắm cổ chạy khỏi ngôi đền đó, thỉnh thoảng cũng có ngoái lại xem con chó có đuổi không nhưng không thấy bóng dáng nó đâu, có lẽ nó bị què chân nên không đuổi chăng. Chạy ra đến đường làng tôi đứng thở hổn hển. Trời ơi!!! Sao ở cái ngôi làng này nó lại kinh dị đến thế, đi đến đâu cũng gặp thấy ma tà, quỷ quái.
Tôi bực bội đá mấy viên sỏi ở trên đường rồi đi tìm đường ra khỏi làng tiếp, mà chẳng hiểu tôi đi cái kiểu quái gì vòng về đúng cổng nhà họ Cao. Ngôi nhà vẫn còn thắp đèn, tôi nghe thấy tiếng ông Cảnh quát ai đó.
- Mày không khai ra tao đánh cho mày tuốt xác thì thôi. Nói có phải mợ Thanh hối lộ cho mày sợi dây chuyền ngọc này để mày tiếp tay cho nó bỏ trốn phải không.
Rồi tôi nghe thấy tiền cái Sương khóc thảm thiết van xin:
- Con lạy ông, con xin ông. Con không hề biết chuyện mợ Thanh bỏ trốn, từ hôm qua đến nay con bận rộn trang trí nhà cửa mà đâu có bên cạnh mợ. Không tin ông hỏi cái Sen mà xem, con với nó làm việc cùng nhau.
- Tao không tin, chứ không tự nhiên mợ Thanh lại cho mày sợi dây chuyền quý đến thế. Bay đâu lôi con này ra đánh chết cho ông. Nhà ông thương mày mồ côi cho mày về đây ăn no, mặc đủ thế mà mày dám phản bội ông, hôm nay mày không khai ra ông đánh chết mày.
- Con xin ông...... con xin ông. Con không biết gì thật mà.
Tôi vội vã chạy vào nhà, tất cả mọi người ngạc nhiên quay ra nhìn tôi rồi xì xào. Mặt ông Cảnh hằm hằm đầy sát khí khiến tôi tái mét mặt, tôi quỳ xuống giữa nhà rồi phân bua:
- Thưa thầy. Con.... con nào dám bỏ trốn, hôm nay cậu Lãnh rước mợ Cẩm Tú về trong lòng con có chút buồn bã nên định ra ngoài cho khuây khoả, ai ngờ con đi lạc đường luôn. Từ bé đến lớn con sống trong rừng trúc nên không quen đường xá nơi đây.
Tôi cố dặn ra nước mắt để thầy bu tin, nét mặt ông Cảnh bây giờ không còn giận dữ nữa mà chuyển sang thương xót, chỉ có bà hai là vẫn nhìn tôi chằm chằm dò xét rồi cất tiếng dạy:
- Úi dào!!! Mợ Cẩm Tú chẳng buồn vì phải làm lẽ thì thôi, chứ mợ buồn cái nỗi gì. Vừa được làm dâu nhà chúng tôi lại còn được làm mợ cả, phúc đức thế còn gì bằng. Biết bao cô gái trong làng này muốn làm dâu nhà họ Cao mà không được không??
Bà hai nói chuyện rất sắc bén vì thế mà dễ làm tổn thương người khác, tự nhà bà ấy nghe lời ông thầy Vọng đòi rước tôi về đó chứ tôi đâu cần. Đã vậy lại còn được ông chồng hờ hững đến phát rồ lên được. Thấy tôi cúi đầu yên lặng, ông Cảnh tiếp lời bà hai, nhưng giọng nói thì ôn tồn hơn.
- Nhà có công việc lớn thì con phải ở nhà sắp xếp và chỉ đạo đầy tớ làm việc để cho đám cưới được chu toàn hơn nữa chứ. Đằng này con lại bỏ mặc đi ra ngoài chơi như vậy không có được đâu.
Đoạn ông quay sang bà hai nói tiếp:
- Mợ Cẩm Tú cũng về đây rồi nên từ ngày mai bà dạy lễ nghĩa và gia quy cho hai mợ, tránh để hai mợ mắc sai lầm thêm nữa. Vậy là mọi việc đã tỏ, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, riêng mợ Thanh ở lại thầy có chuyện.
Mọi người vâng lời ông rồi di tản về phòng, tôi liếc mắt nhìn qua cậu Lãnh, cậu lừ lừ không thèm nhìn tôi mà cứ thế đỡ mợ Tú đi về phòng. Dù chẳng có tình cảm gì với cậu đâu nhưng trên danh nghĩa là vợ cậu thì tôi vẫn cảm thấy gai gai trong lòng. Nhìn người tôi te tua đến thảm thương thế này mà không thèm hỏi han một câu, ai chẳng biết cậu yêu mợ Tú nhưng tôi cũng là vợ cậu mà. Tôi rầu ri nhìn bóng cậu với mợ Tú đi khuất sau cánh cửa.
Mọi người đã về phòng hết, bây giờ chỉ còn tôi với thầy Cảnh. Thấy thầy vẫn ngồi trầm ngâm tôi liền lên tiếng hỏi:
- Thưa thầy. Thầy gọi con ở lại là có chuyện gì ạ.
- À. Thầy muốn hỏi con là sợi dây chuyền có viên ngọc xanh đó là ai cho con hay con mua ở đâu.
Tôi bất ngờ khi thầy Cảnh hỏi đến sợi dây chuyền đó, tôi biết trả lời sao đây, vì chính tôi cũng chẳng biết nguồn gốc của sợi dây chuyền. Nếu nói là bác đưa cho nhỡ may thầy lại hỏi bác đâu thì sao??? Không thể được, rối quá nên tôi buột miệng:
- Là của thầy bu cho con ạ. Sao thầy lại hỏi bề sợi dây chuyền đó ạ???
- Không có gì, thầy thấy sợi dây chuyền đó giống của một người quen nên thầy hỏi thôi. Chắc vật giống vật, con về phòng nghỉ đi.
- Dạ. Con chào thầy.
Thầy Cảnh gật đầu rồi ra hiệu bảo tôi lui đi còn thầy vẫn ngồi đó nhìn ra khoảng không trầm tư. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng lui về phòng. Ngày hôm nay đi nhiều quá chân tôi như muốn rời ra luôn rồi. Vốn định lên giường ngủ luôn nhưng người tôi hôi hám quá không chịu được, tôi bèn cầm bộ váy yếm ra giếng tắm. Vừa múc được gáo nước dội lên người tôi bất giác rùng mình khi có luồng gió lạnh thổi qua, kèm theo đó là giọng nói vang vọng:
- Ta đã bảo không được trốn mà.......... Con không bao giờ trốn được khỏi ta đâu. Hahahaa
Tiếng cười the thé làm tôi sợ hãi đến tột độ, tôi điên tiết quát to:
- Ai??? Là ai vậy??? Là người hay ma, có giỏi thì bước ra đây.