Chương 3

Tôi cố mở to mắt để nhìn người phụ nữ đó rõ hơn nhưng không được, hình ảnh đó cứ mờ mờ ảo ảo nên tôi không dám bước theo tiếng gọi đó. Bà ta đang cười bỗng đột nhiên lại chuyển sang khóc, nhưng không hề có nước mắt mà toàn là máu chảy từ trong hốc mắt bà ta ra. Tôi sợ hãi choàng tỉnh giấc, nhìn lên ba cây nhang đã cháy hết tôi chạy thục mạng về phòng mình đóng kín các cửa lại. Chỉ là giấc mơ mà sao chân thật đến thế, cả người tôi cảm thấy rã rời, không còn chút sức lực nào nữa, tôi mệt mỏi leo lên giường nằm rồi lại thϊếp đi lúc nào không hay. Đến tận nửa đêm khi nghe thấy giọng con bé Sương gọi í ới ngoài cửa tôi mới lờ mờ tỉnh, tôi loạng choạng bước ra ngoài mở cửa cho nó vào phòng rồi hỏi:

- Làm gì mà mà lén la lén lút thế Sương.

Bé Sương ngó ra ngoài cửa xem có ai không rồi mới yên tâm đóng cửa, nó vào phòng thắp sáng mấy ngọn nến lên rồi đưa ra một bọc thức ăn thơm nức mũi được gói gọn gàng trong lá chuối, nó vừa mở thức ăn ra vừa nói nhỏ:

- Mợ đói lắm rồi hả??? Con có giấu được ít thức ăn cho mợ này, vẫn còn nóng, mợ ăn đi.

- Món gì đó con.

- Thịt bò gác tréo đấy, món này con đoán là mợ chưa được ăn bao giờ vì món này chỉ nhà quyền quý mới có.

Tôi đưa một miếng lên miệng ăn thử, đúng là ngon thật, thịt bò thơm, dai và vẫn giữ được độ ngọt của nó. Tôi giơ ngón cái lên rồi nói:

- Siêu ngon luôn Sương ạ, con cùng ăn với mợ đi.

- Dạ thôi. Con ăn rồi.

- Điêu. Mợ thấy con nuốt nước bọt ừng ực kia kìa. Nào há miệng ra.

Sương sững người nhìn tôi, có lẽ ở đây luật lệ khắt khe, việc chủ tớ thận mật với nhau thế này chắc nó thấy không quen, phải đến khi tôi dục thêm lần nữa nó mới dám mở miệng ra, đút miếng thịt bò vào mồm con bé xong tôi nhìn nó trìu mến rồi nói:

- Ở đây mợ chỉ có Sương là thân với mợ nhất nên những lúc không có ai Sương cứ coi mợ như là một người chị của Sương nhá.

Hai mắt bé Sương liền sáng lên, nó sung sướиɠ đứng bật dậy rồi hỏi lại:

- Thật không vậy mợ.

- Thật.

Tôi vừa dứt lời thì cánh cửa phòng liền bật ra, tôi với bé Sương sợ hãi nhìn nhau, một thân hình cao lớn bước vào, gương mặt sắc lạnh nhìn hai chúng tôi rồi nhếch miệng hỏi:

- Đang ăn vụng à???

Tôi tròn xoe mắt nhìn người con trai đang đứng trước mặt, không biết con cái nhà ai mà tuấn tú ngời ngời, thân hình nhìn có vẻ rất săn chắc khiến tôi mê mẩn, tôi cứ đứng đó cười như con ngốc cho đến khi cái Sương gọi tên người đó ra.

- Con..... Con chào cậu Cao Lãnh.

Tôi nhìn sang bé Sương mà há hốc miệng ngạc nhiên, là chồng tôi cơ đấy. Cậu Lãnh không nói gì thêm mà lạnh lùng đi về phía bàn trà rồi ra lệnh:

- Đi pha cho tôi ấm trà.

Tôi nhíu mày nhìn cậu, về chả thèm hỏi han vợ một câu đã thế còn kênh kiệu nữa chứ. Thấy cậu ăn nói trống không nên tôi bắt bẻ lại:

- Cậu bảo ai đi pha trà vậy tôi hay bé Sương.

Cậu Lãnh lừ mắt nhìn tôi rồi đặt mạnh ấm trà xuống bàn nhàn nhạt nói:

- Ai cũng được.

Nhìn đẹp trai mà cái tính thì đáng ghét thật đấy, tôi thở dài định lên nhận ấm trà xuống bếp pha nhưng Sương đã nhanh hơn tôi một bước, nó nháy mắt rồi bảo tôi nghỉ đi nó pha cho, tôi đành phải đồng ý, dù sao chân tôi vẫn còn đau, quỳ cả một buổi còn gì nữa, hai bên đầu gối tím đen xì luôn rồi. Tôi cũng chẳng thèm hỏi han gì cậu mà lì lì bước về giường ngồi. Nhưng ngồi một lúc cũng không thấy cậu mở lời, mà cứ ngồi im thế này tôi thấy ngột ngạt lắm, thôi đành hạ thấp mình lên tiếng trước vậy.

- Sao tôi tưởng chục ngày nữa cậu mới về cơ mà???

Cậu Lãnh xoay xoay cái chén nhỏ trong tay rồi thản nhiên đáp:

- Công việc xong rồi thì về, về còn thăm nom vợ mới chứ.

Cậu vừa dứt lời thì Sương bê ấm trà vào, nó còn chu đáo rót trà vào chén cho cậu rồi nhỏ nhẹ mời:

- Con mời cậu uống trà ạ.

- Ừ. Ở đây xong việc của con rồi, con về phòng nghỉ đi.

- Dạ.

Sương lễ phép đáp, nhưng nó chưa đi ngay, nó lôi trong túi áo ra một lọ mật gấu đưa cho tôi rồi dặn:

- Bà hai bảo con đưa cho mợ lọ mật gấu này, mợ bôi vào đầu gối cho bớt sưng và giảm đau. Bà hai cũng thương mợ ghê đấy.

Tôi nhận lọ mật gấu từ tay cái Sương rồi dục nó về phòng ngủ, mai còn phải dậy sớm, tôi canh 5 dậy mà còn thấy sớm nữa là người làm như Sương phải dậy từ canh 4. Rõ khổ, cứ bảo sao bé không lớn lên được, đang tuổi ăn, tuổi ngủ mà đã phải đi ở đợ rồi.

Sương vừa đi ra khỏi phòng cậu Lãnh liền bật dậy tiến về phía tôi. Cậu chẳng nói chẳng rằng vén chiếc váy của tôi lên qua đầu gối, tôi đỏ bừng mặt hoảng hốt kêu lên:

- Cậu ơi từ từ thôi, cậu có thể làm nhẹ nhàng hơn được không??? Cậu mạnh bạo vậy làm tôi đau đấy, dù gì cũng là lần đầu của tôi mà.

Cậu Lãnh nhíu mày nhìn tôi chằm chằm, cậu lấy tay búng vào đầu tôi rồi nói:

- Cô đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy??? Tôi chỉ xem đầu gối của cô bị làm sao thôi mà.

Tôi bây giờ không biết giấu cái mặt đi đâu, tôi lại cứ tưởng là cậu đòi làm chuyện vợ chồng chứ. Cậu vẫn cứ vô tư xem xét đầu gối của tôi mà không hề biết hai má của tôi đang nóng ran lên rồi. Cậu lấy lọ mật gấu từ tay tôi rồi bôi lên đầu gối, tay cậu xoa đến đâu tôi thấy dịu đi đến đó, bàn tay cậu thon dài và có nhiều vết chai sạn, khác hoàn toàn với suy nghĩ trước đây của tôi, tôi cứ nghĩ cậu là con nhà quyền quý nên chắc ẻo lả và yếu đuối lắm ai ngờ người cậu lại vạm vỡ và săn chắc thế kia. Xoa xong cậu vén lại cái váy của tôi xuống rồi từ tốn hỏi:

- Cô bị bu phạt quỳ phải không???

- Sao cậu biết???

- Về đây có chuyện gì không biết thì hỏi quản gia Sang nhé, bà ấy sẽ chỉ bảo cho cô. Đến hôm 17 tôi rước thêm mợ hai về lúc đó bu sẽ dạy luật lệ trong gia đình cho hai mợ luôn.

Tôi nghe xong mà đơ luôn, cậu rước thêm vợ hai mà nói chuyện chẳng có chút áy náy gì, cứ như kiểu điều đó là đương nhiên. Ở cái làng này phận phụ nữ có hàng nghìn nỗi khổ, không những khổ về tay chân mà còn khổ tâm nữa, ở thời nào thì cũng vậy thôi chẳng ai thích cái cảnh chung chồng cả. Tôi không có ở đây lâu dài nên việc cậu ta lấy bao nhiêu vợ cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi nhưng hiện tại thì tôi vẫn phải diễn cho tròn vai cái đã, tránh bị nghi ngờ. Tôi giả vờ buồn bã, nhìn vào mắt cậu Lãnh rồi hỏi:

- Chắc mợ hai là người trong lòng của cậu à??? Tuy tôi với cậu lấy nhau là do sắp đặt nhưng mai này dù cậu có mợ hai, mợ ba thì cậu đừng quên tôi nhé??

Tôi nhìn sắc mặt cậu đỏ lên và có phần hơi bối rối, cậu không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ thở dài nói:

- Cô ngủ đi.

Nói xong cậu toan bước đi tôi liền giữ áo của cậu lại rồi ngây thơ hỏi:

- Cậu không ngủ với tôi à.

- Tôi còn có việc cần làm, nên cô cứ ngủ trước đi.

Dứt lời cậu bước một mạch ra khỏi phòng, tôi cứ nằm đó thẫn thờ nhìn bóng cậu đi khuất. Chả hiểu sao tôi lại thấy hụt hẫng, thật ra tôi đang mong chờ chuyện đó xảy ra, tôi sống ở thời hiện đại quen rồi cái chuyện trinh tiết bây giờ đâu còn quan trọng nữa, đã mất công đến nơi này lại lấy được chồng đẹp trai tội gì không thử. Nghĩ đến đây tôi chùm chăn phá lên cười chính bản thân mình, tôi biếи ŧɦái quá rồi.

Sáng hôm sau, trời vẫn còn tối om, cái Sương lại chạy vào phòng tôi hò hét:

- Mợ ơi canh 5 rồi dậy thôi. Ngày nào mợ cũng ngủ trương thây lên ý.

- Cho mợ ngủ thêm 5 phút nữa thôi. Hôm nay hết dâng trà rồi mà.

Tôi chùm kín chăn, bịt lỗ tai lại để không phải nghe mấy tiếng càu nhàu của cái Sương. Thế mà nó dám giật phăng cái chăn của tôi ra rồi lại tiếp tục lải nhải:

- Mợ ơi!!! Kể cả là không dâng trà thì cũng phải dậy sớm. Mọi người có mặt đầy đủ trên gian nhà chính hết rồi, còn thiếu mình mợ thôi đó.

Nghe đến đây tôi liền bật dậy, nhanh chóng buộc lại dây áo rồi chạy lên nhà trên, đúng như lời bé Sương nói mọi người đã đông đủ ở trên nhà rồi, bà hai ngồi trên chiếc sập đang móm mém nhai trầu, thấy tôi bà bĩu môi cái rõ dài.

- Gớm. Nhìn chẳng có chút lễ giáo, phép tắc gì, đi làm dâu chứ có phải làm vua đâu mà ngày nào cũng ngủ dậy muộn rồi chạy như ăn cướp đấy. Thua xa mợ Cẩm Tú.

- Sao bu có thể so sánh mợ Thanh với mợ Tú được. Mợ Tú là tiểu thư cành vàng lá ngọc còn mợ Thanh thì chỉ là con nhà bán đậu hũ, khác xa nhau một trời một vực mà bu.

Nghe mợ Ngọc nói mà ngứa hết cả cái lỗ tai, tôi mà không nể thầy bu ở đây là tôi đã nhảy vào táng cho một cái bay mặt luôn ý chứ. Khổ nỗi mợ Ngọc cũng là tiểu thư nhưng phải làm mợ hai nên có lẽ tức, lần này thấy mợ Tú cùng cảnh ngộ nên nói ý. Mợ Bích là con nhà bình thường như tôi, và cũng được nhờ phúc ông thầy Vọng nên được làm cả. Tôi bước lên giữa nhà cúi chào mọi người rồi bẽn lẽn ra ngồi cạnh cậu Lãnh. Nhưng sao hôm nay tôi thấy sắc mặt ai cũng không được vui, nhất là ông Cảnh có vẻ ông đang rất giận dữ. Ông cho gọi đám gia nô lên rồi ra lệnh:

- Lôi cậu Thiên về ngay cho ông, suốt này chơi bời lêu lổng không chịu làm ăn gì.

Dứt lời ông Cảnh quay sang cậu Lãnh quan tâm:

- Vết thương của con sao rồi? Đêm qua thầy lang đắp thuốc cho giờ đã đỡ hơn chưa?

- Vết thương nhỏ thôi thầy, một hai hôm là sẽ lành.

- Ừ. Đợt này con cứ ở nhà nghỉ một thời gian để thầy bảo thằng Thiên đi thay, chứ mới cưới vợ mà cứ đi miết vậy cũng đâu có được.

Bà hai nghe thấy ông Cảnh nói vậy liền giãy nãy:

- Cậu Thiên làm sao có thể đi vận chuyển hàng được, đi nhỡ may gặp cướp bóc thì toi luôn chuyến hàng. Cậu Lãnh giỏi võ lại quen đường, quen lối không ai đi thay nổi đâu.

- Không quen đi rồi khắc quen, chứ ở nhà nó đâu được tích sự gì, suốt ngày đến cái chốn thanh lâu đó thật mất mặt. Con trai gì mà béo trắng ởn ra nhìn chẳng có tí nét nào của đấng nam nhi.

- Sao ông lại nói con ông như thế, cậu Thiên ở nhà cũng làm sổ sách mà. Hai cậu con trai mỗi người một việc, đã quen thế nào thì cứ để yên như thế sao ông cứ thích đảo lộn mọi thứ lên thế nhỉ.

Ông Cảnh điên tiết ném bay cái chén ra sân rồi chỉ vào mặt bà hai quát:

- Nhà này tôi muốn đảo lộn thế nào là quyền của tôi. Tôi bảo thằng Thiên đi thì nó phải đi bà đừng nhiều lời, càng ngày bà càng láo rồi đấy.

Bà ba thấy tình hình căng thẳng quá liền đứng lên vuốt vuốt ngực ông Cảnh, rồi nói giọng ngọt sớt:

- Ông bớt giận dữ kẻo lại tăng xông thì khổ, chị hai cũng chỉ muốn tốt cho gia đình mình thôi mà. Nào để em đỡ mình về phòng nghỉ ngơi nhé.

Dứt lời bà ba vui vẻ dẫn ông Cảnh về phòng của bà, bà hai nhìn theo mà uất nghẹn, bà rưng rưng nước mắt chạy về phòng. Cái Mây vừa đi theo bà hai vừa lẩm bẩm chửi bà ba:

- Cái loại cây độc không trái, cứ nhăm nhe ông bà cãi nhau để nhảy vào xu nịnh.

Cả nhà dần dần rời khỏi gian phòng chính hết, chẳng ai còn thiết tha ăn sáng gì nữa. Tôi cũng đi theo cậu Lãnh ra chuồng ngựa, vừa đi tôi vừa nói:

- Lấy nhiều vợ cũng thích cậu nhỉ? Giận vợ này thì còn có vợ kia bên cạnh nịnh nọt, chẳng bao giờ biết buồn. Không như phận phụ nữ bọn tôi, mỗi khi giận nhau với chồng lại ngồi đơn độc một chỗ khóc, đau lòng và tủi thân lắm ý.

Cậu Lãnh cầm một nắm cỏ cho ngựa ăn rồi nheo mắt nhìn tôi nói:

- Tôi với mợ cãi nhau bao giờ đâu, sao mợ rành thế?

- Ô! Cậu bị ngốc à? Nhìn bà hai là biết đấy thôi. Mà đây là ngựa của cậu hả?

- Ừ.

- Thế bao giờ cậu đi nữa???

- Đợt này chắc tôi ở nhà cũng lâu lâu.

- Sắp được đón người thương rồi chả phải ở nhà lâu thì sao??? Mà cậu bị thương chỗ nào vậy? Vạch ra cho tôi xem nào???

- Vết thương nhẹ trên bả vai thôi, có gì đâu mà xem.

- Lúc nào cậu cũng từ chối tôi hết đó? Thế này mấy nữa có mợ hai chắc cậu ngó lơ tôi luôn.

Dứt lời tôi bực bội rời khỏi chuồng ngựa chẳng thèm ở đó với cậu nữa, vợ chồng với nhau mà nhạt như nước ốc ấy. Tôi về đến sân thì gặp bé Sương, con bé giơ hai cái túi thơm lên đưa cho tôi rồi nói:

- Túi thơm của mợ nè, bà hai bảo con đưa cho mợ dùng. Mợ lúc nào cũng phải đeo bên người cho thơm đó.

Bà hai trước mặt hay mắng tôi nhưng tôi thấy bà cũng quan tâm tôi lắm ý chứ. Tôi vui vẻ nhận lấy túi thơm từ tay cái Sương, cơ mà vừa đưa lên mũi ngửi tôi hắt xì hơi liên tục, tôi cứ tưởng túi thơm này sẽ thơm như mùi nước hoa ai dè nó hắc kiểu gì ấy. Mà không đeo lên người sợ bà hai phật ý nên tôi lén đổ hết bột trong túi đó ra chỉ đeo túi không thôi.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong mợ Bích xuống rủ tôi đi ngắm trăng, ở đây cứ đến ngày 15 trăng sáng,là mọi người lại kéo nhau ra chùa ngắm trăng, vui chơi. Trẻ con thì chơi trò đánh chuyền, đánh sỏi, bắn bi, còn mấy ông lão thì ngồi tụm vào xem đánh cờ, hút thuốc lào. Các bà thì dải chiếu ở ngoài sân đơm trầu. Mấy đôi trai gái thì ngồi hàn huyên, tâm sự, tán tỉnh nhau, còn có cả quán nước chè, que xiên và kem mυ"ŧ nữa chứ. Mợ Bích mua bốn que xiên rồi rủ tôi leo lên cây đa ngồi ăn, ngồi trên đây vừa mát lại vừa ngắm được trăng rõ hơn, hồi trước khi còn ở thế giới ngoài kia tôi chẳng bao giờ có thời gian ngắm trăng cả, tự dưng tôi thấy vui vui, cuộc sống ở đây cũng không đến nỗi tệ. Tôi với mợ Bích ngồi vắt vẻo trên cành đa hàn huyên.

- Cậu Thiên tối ngày ở Thanh Lâu chắc mợ buồn lắm nhỉ???

- Buồn chứ, có chồng mà như không mợ ạ.

- Có hai cô vợ xinh ngời ngời thế này mà cậu vẫn cứ ham mê mấy cô kỹ nữ ở đó là sao nhỉ?

- Vì người trong lòng của cậu Thiên là một cô kỹ nữ trong Thanh Lâu đó, cậu say mê cô đó lắm, cả tôi và mợ Ngọc cậu chưa một lần đoái hoài.

- Vậy á??? Thế ông bà có biết không???

- Biết chứ, nhưng ông bà đều nhắm mắt cho qua, vì nếu động đến ả kỹ nữ đó, cậu Thiên sẽ điên lên mà làm loạn thì không hay.

- Haiz. Tôi cũng chẳng khá hơn mợ là bao, cùng cảnh có chồng như không.

Hai chúng tôi không ai nói thêm với ai câu nào nữa mà ngước mắt lên ngắm nhìn trăng sao rồi suy nghĩ mông lung. Tôi quyết định rồi hai hôm nữa là cậu Lãnh rước mợ Tú về, đó là cơ hội tốt để tôi bỏ trốn. Mọi người bận rộn sẽ không ai để ý đến tôi đâu, khả năng có thể ra khỏi làng này được là rất cao. Tôi đang mải mê suy nghĩ thì bỗng bên dưới gốc cây có tiếng quát lớn:

- Xuống ngay.