Chương 2: Lại đây con dâu

Gỡ xong tóc cho tôi, bé Sương đưa bát yến sào ra trước mặt tôi rồi nhanh nhảu nói:

- Mợ ăn đi cho bổ, cậu bỏ đi như vậy chắc mợ buồn lắm nhỉ???

Tôi giả vờ rầu rĩ rồi gật đầu, bé Sương nhìn có vẻ rất nhanh nhẹn, hoạt bát, nhưng chắc vẫn còn nhỏ tuổi vậy mà đã đi ở đợ cho nhà người ta rồi, tôi nhìn mà không khỏi xót xa.

- Mợ 18 tuổi thật ạ???

- Ừ. Đúng rồi. Thế Sương năm nay bao nhiêu tuổi?

- Dạ. Con năm nay 13 tuổi mợ ạ, nếu như không đi ở đợ thì có lẽ con lấy chồng rồi. Ở đây ít cô gái nào 18 tuổi mới xuất giá như mợ lắm, như vậy gần ế rồi còn gì. Nhưng mà con nhìn mợ trẻ hơn tuổi với cả mợ có nét đẹp lạ lùng lắm nha.

- Vậy à??? Mợ thấy mợ cũng bình thường thôi mà.

Tôi trả lời cho qua chuyện vì tôi đã được nhìn thấy mấy cô thiếu nữ trong làng đâu, Sương là người đầu tiên tôi gặp và tiếp xúc, có vẻ con bé cũng hiền lành và tốt bụng. Nhưng cả ngày hôm nay tôi đã mệt mỏi lắm rồi, tôi ngáp ngăn ngáp dài mấy cái rồi mà nó chả hiểu, cứ ngồi gần tôi tỉ tê.

- Haz. Con thấy thương mợ, về đây làm dâu mà chưa được ấm giường với cậu Cao Lãnh, chục ngày nữa cậu mới về. Mà con nghe nói hôm đó cậu về là đi rước cô Cẩm Tú làm mợ hai luôn đó.

Tôi tròn mắt lên nhìn Sương, ở đây vẫn còn hủ tục nạp thê, nạp thϊếp thì tôi cũng biết nhưng mới lấy vợ cả về có mười ngày đã vội vã rước vợ hai là sao??? Tôi nhìn sương rồi dò hỏi:

- Cô Cẩm Tú là ai vậy Sương???

- Là con gái ông xã trưởng đó mợ, khắp làng này ai chả biết, chắc có mỗi nhà mợ ở lẻ loi trong rừng trúc nên mợ không biết thôi. Đáng nhẽ cô Cẩm Tú làm mợ cả nhưng theo tính toán của ông thầy Vọng thì mệnh của cô Cẩm Tú không hợp nên mới làm mợ hai đó.

Đang nói thì bé Sương dừng lại, nó thở dài rồi cầm tay tôi nói tiếp:

- Vì mợ có mệnh hợp với nhà họ Cao nên mới được làm cả, nhưng về đây chắc mợ sẽ bị thiệt thòi vì cậu Cao Lãnh với cô Cẩm Tú có tình ý với nhau từ lâu rồi. Nhưng mợ cũng đừng vì thế mà đau buồn quá, ít ra được làm dâu họ Cao là quyền quý lắm rồi. Khi nào buồn mợ cứ gọi con nhé, con sẵn sàng ở bên mợ.

Tôi xoa bàn tay con bé rồi gật đầu đồng ý, tôi cũng chẳng có ý định ở đây lâu dài nên tôi mặc kệ mọi chuyện, tôi đuổi khéo bé Sương về phòng của nó để tôi còn nghỉ ngơi. Tôi đứng nhìn quanh căn phòng một lượt, phòng này chắc được làm bằng toàn gỗ quý nên có mùi thơm rất dễ chịu, từ bàn ghế, giường, tất cả mọi thứ trong phòng đều được làm bằng gỗ. Đồ dùng của tôi họ cũng chuẩn bị đầy đủ, váy yếm cũng phải cỡ chục bộ, ghim cài tóc rồi còn cả đồ trang điểm hay dưỡng da gì đó tôi cũng không rõ vì không có chữ, họ đựng vào trong mấy hộp nhựa trắng chắc do người dân ở đây họ tự chế ra. Nhà họ giàu có khác, chuẩn bị đầy đủ không sợ thiếu cái gì, cũng không đến nỗi tệ lắm nhỉ??? Mỗi tội là tôi không thuộc về nơi này.

Tôi thổi mấy cây nến đang cháy giở rồi lên giường ngủ, vừa mới chợp mắt được một chút bé Sương đã lại chạy vào phòng quấy rầy.

- Mợ ơi gà gáy canh 5 rồi, lên nhà trên dâng trà cho ông bà đi ạ.

- Con ồn ào quá, cho mợ ngủ thêm chút nữa đi.

- Mợ ơi!!! Muộn giờ sẽ bị trách phạt đó ạ.

Tôi uể oải ngồi dậy nhưng mắt vẫn còn nhắm, tôi cảm tưởng như mình mới vừa đặt lưng xuống mà đã bị lôi dậy. Tôi khó chịu càu nhàu:

- Dâng trà gì vậy Sương???

- Ô!!! Mợ cứ như người trên trời đấy nhỉ??? Thủ tục của làng có từ ngàn đời nay rồi chả nhẽ mợ không biết. Dâu mới về phải thực hiện nghi thức dâng trà ra mắt ông bà và mọi người có vai vế trong nhà.

- Ờ. Mợ quên mất.

- Con đến chịu mợ, việc quan trọng vậy mà mợ cũng quên được, nhanh lên mợ không muộn.

Tôi nhanh chóng thay đồ, trang điểm qua một chút rồi bước theo bé Sương. Ra đến ngoài tôi mới tá hoả, trời vẫn còn nhá nhem tối chưa sáng hẳn thế mà bé Sương đã kêu muộn, ở đây mọi người dậy sớm vậy sao hay con bé này nó lo xa. Mà con bé nó cứ đi thoan thoắt ấy làm tôi đi theo không kịp.

Bây giờ tôi mới được tận mắt chiêm ngưỡng biệt phủ của nhà họ Cao. Gồm 4 dãy nhà xếp thành hình vuông, ở giữa là giếng trời, có lẽ nhà họ xây như vậy để cho mỗi một người con ở một dãy. Tôi theo Sương lên dãy nhà chính là nơi để mọi người trong gia đình tụ họp. Lên đến nơi mọi người đã ngồi chễm chệ trên cái sập ở giữa nhà, tôi hơi run vì đã bao giờ dâng trà, dâng chén cho ai bao giờ đâu.

Thấy tôi vẫn còn đứng đó bối rối, bé Sương lại gần ghé vào tai tôi nhắc nhỏ:

- Mợ quỳ xuống lạy thầy bu đi.

Nghe thấy Sương nhắc vậy tôi liền quỳ xuống lạy thầy bu ba lạy, rồi mới bắt đầu đứng lên dâng trà. Bà quản gia giới thiệu đến người nào thì tôi dâng trà đến người đó. Lúc dâng trà mọi người ai nấy cũng nhìn tôi chằm chằm khiến tay tôi run lên cầm cập, nước trà nóng vì thế cũng bị sóng ra ngoài làm tay tôi đỏ ửng hết một mảng. Bà Hai nhìn tôi không mấy thiện cảm rồi luôn miệng:

- Vụng về. Vụng về quá!

Nghe qua phần giới thiệu của bà quản gia thì tôi cũng hình dung được phần nào về gia đình nhà họ Cao. Người có địa vị cao nhất là ông Cao Cảnh, ông có hai bà vợ là bà hai và bà ba. Bà Hai là người sinh ra chồng tôi và một người anh song sinh là cậu Cao Thiên, cậu Thiên cũng lấy hai vợ rồi, mợ Bích là mợ cả còn mợ Ngọc là mợ hai. Khổ nhất là bà ba, bà trẻ và đẹp lắm nhưng lại không có con nên nhìn mặt bà lúc nào cũng thấy buồn rầu.

Thấy tôi vẫn đứng tần ngần ở giữa nhà nên mợ Bích gọi tôi qua chỗ mợ ngồi cùng để thưởng thức trà, mợ đưa tôi tách trà rồi cười tươi nói:

- Mợ Thanh uống thử trà ở đây đi xem có khác trà của nhà mợ không.

Tôi niềm nở đón tách trà từ tay mợ Bích,thật ra tôi đâu biết thưởng thức trà, nhưng trà của nhà họ Cao thì chắc chắn sẽ phải khác biệt so với những nhà dân tầm thường như tôi rồi. Tôi nhấp thử một ngụm mà thấy đắng chát à nhưng tôi vẫn giả vờ bình phẩm:

- Nước trà xanh, có mùi vị rất đặc biệt. Uống xong trong cổ họng vẫn còn lưu luyến vị ngọt thanh và thơm của trà.

Ông Cảnh nghe con dâu khen vậy thì thích chí lắm, ông phá lên cười rồi vỗ đùi “đen đét”. Đúng lúc đó người làm mang cơm muối lên cho cả nhà ăn sáng. Tôi với các mợ dải chiếu ngồi ở dưới đất, còn ông bà và cậu Thiên ngồi trên sập ăn. Trong bữa ăn chắc không được nói chuyện thì phải vì tôi thấy ai cũng ngồi lặng im ăn, dù ăn xong rồi cũng phải ngồi lại mâm chờ đến khi ông Cảnh ăn xong mới được đứng dậy dọn dẹp. Ông Cảnh ngồi ăn còn nhâm nhi chén rượu nên phải tiếng mới xong, tôi ngồi đợi mà cứ ngáp lên, ngáp xuống, bị bà Hai lườm cho mấy lần liền, bây giờ ngáp cũng cấm nữa thì ai chịu cho nổi. Mấy cái hủ tục ở đây rườm rà đến là mệt.

Ăn xong tôi rủ bé Sương đi dạo quanh biệt phủ, đất nhà họ rộng nên có đủ các loại trái cây, nhìn đã con mắt luôn. Đằng sau dãy nhà của tôi có cả một vườn đào và mận, thế này mà vào mùa thì tha hồ chấm muối ớt, nghĩ đến đã thấy thèm rồi. Mà hình như có mùi hương gì thoang thoảng rất dễ chịu, hít hà mãi cũng chẳng đoán ra là mùi gì nên tôi liền quay sang Sương hỏi:

- Sương có ngửi thấy mùi gì thỉnh thoảng phảng phất quanh đây không??? Mợ thấy mùi hương quen mà không rõ mùi này phát ra từ đâu.

- Mùi hoa sen đó mợ.

- Ở đây cũng có hồ sen hả Sương.

- Dạ. Ở tận cuối vườn mận này này.

- Oà! Đúng loại hoa mợ thích, ra đó hái ít hoa về cắm để trong phòng cho thơm đi Sương.

Sương hơi cau mày, nó đăm chiêu một lúc rồi mới lên tiếng trả lời:

- Con ở đợ cho nhà ông bà Cao cũng phải ba năm rồi nhưng chưa thấy ai hái hoa sen về cắm bao giờ cả, có khi nào ông bà không cho hái ý mợ.

- Chắc mọi người ở đây không ai thích hoa sen nên mới không hái, chứ hoa sen thôi mà có gì đâu mà ông bà cấm hái. Đi với mợ không phải sợ gì hết, có xảy ra chuyện gì thì mợ nhận tội là được.

Tôi cầm tay bé Sương kéo đi nhưng nó có vẻ không thích thú lắm, vừa đi nó vừa càu nhàu:

- Ra cái hồ sen đó âm u lắm đó mợ, xung quanh toàn là tà khí thôi à, ít có ai ra đây lắm chỉ có ngày 3 và ngày 7 là bà hai ra đây thắp hương thôi.

Bé Sương càu nhàu xong thì tôi cũng kéo nó đến nơi, tôi phải đứng hình mất mấy giây vì cảnh sắc ở đây tuyệt đẹp, nhìn có phần thơ mộng và huyền ảo. Có một nơi hữu tình như vậy sao mọi người không ra đây vui chơi nhỉ??? Ở giữa hồ sen có một ngôi miếu nhỏ màu vàng, từ bờ chỗ tôi đứng có xây một cây cầu hình rồng bắc đến chỗ miếu đó.

- Miếu này thờ ai đó Sương???

- Con không rõ nữa, chắc thờ thần linh nào đó, nói chung cái này chỉ ông bà mới biết.

- Vậy à.

Dứt lời tôi với bé Sương cúi xuống hái mấy bông sen ở gần bờ. Vừa hái tôi vừa hỏi chuyện:

- Sương thấy cậu Cao Lãnh là người thế nào???

- Cậu Lãnh đi chỉ đạo vận chuyển hàng muối và lụa suốt, ít khi con thấy ở nhà. Nhưng cậu Lãnh ít nói lắm, nhìn cậu con cứ thấy sợ thế nào ý, người làm cũng ít có ai tiếp xúc được với cậu chắc chỉ có mỗi bà quản gia thôi. Cậu Lãnh với cậu Thiên là anh em song sinh mà khác hẳn nhau, rõ cậu Thiên là anh nhưng mà cậu vẫn ham chơi lắm, suốt ngày đến Thanh Lâu thôi mợ.

- Chỗ đó có gì mà cậu Thiên thích đến thế???

- Con đến chịu mợ, mợ cứ như người trời đó. Ở Thanh lâu có đàn, hát và mỹ nữ. Hầu hết đàn ông ai chả thích vào đó, chỉ là có nhiều bạc để vào đó hay không thôi.

- Thế cậu Thiên hay đi như vậy mà mợ Bích với mợ Ngọc không nói gì à???

- Phận làm vợ thì nói sao được, tốt nhất là im lặng, chứ nói để cậu bực là cậu đánh đấy mợ.

- Vậy mợ Bích với mợ Ngọc năm nay bao nhiêu tuổi vậy Sương???

- Đều ít tuổi hơn mợ, mợ Bích năm nay 16 tuổi còn mợ Ngọc thì 14 tuổi.

Tôi với Sương đang mải mê nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng quát to:

- To gan. Dám rủ nhau ra đây hái hoa sao??? Dâu mới về chưa được 1 ngày đã lộng hành thế này à.

Tôi với Sương giật bắn người, Sương sợ hãi vội vã quỳ xuống lắp bắp:

- Bà..... bà hai. Con xin lỗi.

Thấy tôi vẫn còn đứng trơ trơ ra đó bà hai lại càng bực, bà trợn mắt nhìn tôi rồi nghiến răng rít lên:

- Dâu con hỗn láo, còn dám đứng đó trừng mắt lên nhìn bu chồng à??? Mây. Chạy về nhà trên gọi đám gia nô xuống đây lôi chúng nó về đánh 50 roi cho bà.

- Da. Vâng.

Đánh 50 roi thì còn gì là người nữa, bé Sương nó bé như cái kẹo mυ"ŧ sao nó chịu được. Tôi vội vàng quỳ xuống nhận lỗi:

- Là lỗi tại con, con xin lỗi bu. bé Sương không cho con ra đây hái nhưng con bắt con bé ra đây bằng được nên nếu bu có đánh thì đánh mình con thôi ạ.

- Tất cả hoa sen trong hồ đều để toả hương thơm cho ngôi miếu thờ này nên một bông cũng không được hái. Con mới về làm dâu không hỏi ai mà tự ý ra hái, còn Sương con ở với ông bà ba năm rồi mà con không biết sao???

Tôi thấy toàn thân cái Sương đang run lẩy bẩy, nó sợ hãi chẳng nói được lên lời, chỉ lắp bắp câu xin lỗi. Mà lỗi thì tại tôi cả ,không thể để con bé bị vạ lây được, tôi lên tiếng giải vây cho con bé:

- Sương có nói với con là không được hái hoa ở đây nhưng con không chịu, một mực đòi đi hái. Lỗi ở con hết, con mới về nên chưa hiểu phép tắc xin bu tha cho bọn con lần này.

Ánh mắt bà bây giờ mới dịu đi đôi phần, bây giờ đám gia nô cũng đến, chúng định lôi bọn tôi đi nhưng bà hai đã ra hiệu dừng lại. Bà trầm tư rồi bước nhẹ nhàng vào ngôi miếu rồi quỳ xuống lẩm bẩm đọc cái gì đó thì tôi không rõ, một lúc sau bà mới trở ra ngoài rồi nói:

- Cái Sương bà tha, còn Yến Thanh thì bu phạt quỳ trước cửa miếu khi nào ba cây nhang kia cháy hết thì mới được về, cả ngày không cho ăn cơm.

Nói xong bà Hai bước đi luôn, còn kêu mọi người phải về hết không được ai ở đây với tôi. Thôi phạt quỳ còn đỡ hơn là bị đánh, chứ 50 roi mà quất lên người tôi với bé Sương thì chỉ có nát hết mông. Ở đây vừa thơm vừa mát, gió thổi hiu hiu khiến hai mắt tôi nặng trĩu, tôi chìm vào trong giấc ngủ lúc nào không hay, trong cơn mê tôi thấy lờ mờ có một người phụ nữa, mặc bộ váy yếm màu gụ đứng bên kia bờ sen,bà ta nhìn tôi nở một nụ cười hết sức ma mị rồi vẫy tay nói với giọng kì quái:

- Lại đây...... Lại đây nào con dâu.