Tôi nheo mắt nhìn sang nơi phát ra giọng nói, thật ra nghe giọng là tôi biết của ai rồi chỉ là không ngờ cậu ấy lại đi theo tôi. Tôi cố cười thật tươi, chạy đến bên cạnh cậu rồi nhẹ giọng hỏi:
- Sao cậu lại ở ngoài này??? Cậu không ở trên phòng với mợ Tú à?
Cậu Lãnh cười nhạt rồi cứ vậy lừ lừ đi qua tôi không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái. Tôi cũng nhanh chóng đi theo sau lưng cậu, vừa đi được vài bước đột nhiên cậu xoay người lại làm tôi đυ.ng trúng vào ngực cậu, nhân cơ hội tôi ôm chặt lấy cậu rồi nũng nịu:
- Cậu giận tôi đấy à??? Mỗi lần cậu làm mặt lạnh với tôi là tôi buồn lắm á???
Cậu Lãnh giận dỗi gạt tay tôi ra khỏi người cậu nhưng tôi mặc kệ vẫn cứ cố bám chặt vào người cậu, cậu thở dài bất lực rồi nói:
- Tôi lo cho mợ, sợ mợ gặp phải nguy hiểm nên mới đi theo mợ vậy mà lại phải chứng kiến cảnh mợ với người con trai khác thân thiết với nhau.
- Bạn bè thân thiết một chút có sao đâu, cậu Vương cũng giúp tôi nhiều mà??? Hình như cậu ghen hả????
Dứt lời tôi cười khoái chí, cậu càng ngày càng đáng yêu hơn rồi ý. Mà quái, mỗi lần dính lấy cậu là tôi lại bị chết mê chết mệt bởi mùi hương trên cơ thể của cậu, mùi hương này mỗi lần ngửi lại thấy vị ngọt ở cổ họng là sao nhỉ??? Tôi cúi đầu cọ cọ vào ngực cậu hít hà mãi không ngừng, chắc cậu bị tôi làm cho khó chịu hay sao ấy, cậu dùng hai tay giữ đầu tôi lại không cho tôi ngửi nữa rồi hắng giọng:
- Mợ bị làm sao đấy???
- Người cậu thơm quá. Cho tôi ngửi thêm chút nữa.
- Thôi. Mợ buông tôi ra đi, tôi còn lên cho mợ Tú uống thuốc.
Nghe giọng cậu là tôi biết cậu vẫn giận rồi. Tôi vẫn không chịu buông cậu ra, vẫn ôm chặt cậu rồi giải thích:
- Thầy Trụ nhặt được sợi dây chuyền của tôi nên nhờ cậu Vương đến đây trả lại cho tôi chuyện có thế thôi mà, có gì đâu mà cậu giận lâu thế???
- Tôi không giận về chuyện đấy???
- Thế chuyện gì???
- Mợ mua bánh rán mật cho người ta bao lần rồi thế mà chồng mợ thì mợ chưa mua cho lần nào.
- Ơ!!! Nếu cậu thích ăn bánh rán mật thì mai tôi dẫn cậu ra chợ ăn. Được không??? À nhưng mà........
- Nhưng mà sao?????
- Cậu cho tôi vay ít tiền, tôi hết tiền rồi. Tháng sau bu phát tiền tôi sẽ trả lại cậu.
Cậu Lãnh hơi cong môi lên rồi tỉnh bơ hỏi:
- Mua bánh cho trai hết tiền rồi à.
- Đâu có. Tháng này bu quên tôi hay sao ấy chẳng thấy phát tiền cho tôi gì cả.
- Thế tháng sau bu cũng quên không phát tiền cho mợ thì mợ lấy gì trả tôi.
- Lấy thân trả. Đó tôi có mỗi cái thân thôi cậu làm gì thì làm.
- Được rồi. Từ nay mợ thiếu tiền thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho mợ vay. Tôi cấm mợ không được vay tiền ai khác ngoài tôi.
- Dạ. Chồng em nhiều tiền mà việc gì em phải đi vay người khác.
- Tôi hết nói nổi với mợ. Nào bỏ tôi ra được chưa.
- Dạ.
Tôi tiếc nuối bỏ cánh tay ra khỏi người cậu. Cậu đưa tay ra nắm lấy bàn tay tôi đưa về phòng, nhưng không phải là đưa về phòng của tôi mà cậu đưa tôi đến phòng riêng của cậu. Tôi nhìn cậu ngơ ngác hỏi:
- Sao cậu lại dẫn tôi vào phòng cậu vậy???? Hay là... cậu muốn làm trong đây cho kín đáo không bị ai quấy rầy hả???
Cậu lừ mắt lườm tôi rồi gõ nhẹ lên đầu tôi nói:
- Đầu óc mợ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi à. Bây giờ tôi phải lên phòng mợ Tú chút, tôi không yên tâm để mợ ở phòng của mợ, ở phòng tôi sẽ an toàn hơn. Mợ đi ngủ đi, không được chạy lung tung, mà thôi tôi khoá cửa ngoài lại.
- Trời!!! Đâu cần phải kĩ như thế chứ.
Dứt lời tôi leo lên giường cậu nằm, trên giường cậu vẫn còn thoang thoảng mùi hương trên cơ thể của cậu, tôi nằm hít hà rồi ngủ lúc nào không hay.
Gà gáy canh 5 tôi lờ mờ tỉnh giấc, đang định giơ hai tay lên vươn vai thì đã thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay cậu rồi, sao hôm qua tôi ngủ say giấc thế cơ à, cậu về phòng lúc nào tôi không hề hay biết. Cậu vẫn đang ngủ ngon lành nên tôi không dám nhúc nhích sợ cậu bị thức giấc. Tôi nằm ngắm nhìn gương mặt của cậu, không ngờ tôi lại lấy được chồng đẹp trai đến thế, mà cậu Lãnh với cậu Thiên là hai anh em sinh đôi sao chẳng thấy giống nhau chút nào. Thôi chết rồi, hôm qua tôi nghe láng máng con Đào với con Mây nói chuyện với nhau bảo hôm nay cậu Thiên đi vận chuyển thì phải, tôi phải dậy để đưa thư cho cậu, không thì sẽ không kịp mất. Tôi khẽ nhích người ra khỏi cậu Lãnh để chuồn ra ngoài nhưng lại bị cậu kéo vào lòng, cậu dụi đầu vào mái tóc tôi lên tiếng:
- Nằm với tôi thêm chút nữa.
- Dậy lên gian chính thôi cậu không thầy bu lại trách phạt.
- Không phải sợ. Tí nữa tôi với mợ đi chợ ăn bánh rán mật rồi không phải lên gian chính ăn sáng nữa.
- Úi!!! Không được đâu, vẫn phải lên. Cậu mệt thì cậu cứ nghỉ đi tôi lên báo thầy bu cho.
Dứt lời, tôi gỡ nhẹ tay cậu ra rồi đi ra ngoài, lúc bước xuống giường tôi nghe rõ tiếng cậu thở dài, cậu quay mặt vào trong bờ tường không nói với tôi câu nào nữa. Chắc cậu lại dỗi rồi, người đâu mà hay dỗi ghê. Nhưng tôi kệ, tôi là người có trách nhiệm mà một khi tôi đã nhận lời giúp ai là sẽ giúp cho bằng được, mấy hôm nay chưa đưa được thư nên trong lòng tôi cứ bồn chồn không yên.
Tôi ra ngoài nhìn thấy bé Sương liền gọi vội lại:
- Sương!!! Cậu Thiên đi chưa con.
- Dạ chưa. Cậu ấy đang ở chùa ngựa, chắc chuẩn bị đi rồi. Mợ hỏi cậu Thiên có việc gì à????
- Ờ. Không có việc gì.
Tôi vội vàng chạy ra ngoài chuồng ngựa thì thấy cậu Thiên đang dắt ngựa ra chuẩn bị đi, may quá vẫn kịp. Tôi chạy lại chỗ cậu, xoè bức thư ra đưa cho cậu rồi nói:
- Có một cô gái ở Thanh Lâu nhờ tôi đưa cho cậu.
Vừa nhận được lá thư từ tay tôi xong cậu Thiên dứt khoát xé đôi lá thư ra luôn rồi cậu ta đùng đùng nổi giận lao vào tôi bóp cổ gằn lên từng tiếng:
- Mợ có âm mưu gì, định phá hoại gia đình tôi phải không????
Tôi bị bất ngờ nên không kịp phản ứng lại, cậu ta siết cổ tôi ngày càng chặt, dù đang rất khó thở nhưng tôi vẫn cố lên tiếng giải thích:
- Tôi..... tôi.... không có âm mưu gì cả, người..... ta nhờ tôi gửi cho cậu thì tôi giúp thôi. Cậu...... cậu thả tôi ra, tôi.... sắp không thở được nữa rồi.
- Nghe cho rõ đây, tôi bây giờ chỉ có một người vợ là mợ Bích và tình cảm của tôi cũng chỉ dành cho mợ ấy mà thôi. Mợ hiểu chứ.
- Dạ..... tôi hiểu rồi, cậu..... thả.... tôi ra đi.
Tôi vừa dứt lời thì cậu Lãnh từ đâu bước tới giận dữ đẩy mạnh cậu Thiên ra chửi:
- Cậu bị điên à, chút nữa thì bóp chết vợ tôi rồi.
Tôi đứng ôm ngực thở hổn hển một lúc rồi mới tỉnh táo lại được, may quá tôi vẫn còn sống, nếu cậu Lãnh không tới kịp thì chắc bây giờ tôi đang ở trên tây thiên quá. Cậu Lãnh kéo tôi vào gần người cậu hơn, rồi vuốt vuốt ngực cho tôi dễ thở.
Cậu Thiên thân xác to béo vậy thôi chứ ẻo lả lắm, cậu Lãnh đẩy tuy có hơi mạnh tay nhưng không đến nỗi ngã dấm ngã dúi vào chuồng bò thế kia, cậu Thiên còn kêu la ầm ĩ lên như trẻ con nữa chứ. Thấy tiếng kêu của cậu Thiên mọi người trong nhà chạy ra xem, tôi nhanh chóng nhặt lá thư đã bị xé cất vào trong người rồi đứng nép vào cậu Lãnh hơn. Lúc này bà hai cũng có mặt, bà hốt hoảng kêu lên rồi vội vàng đỡ cậu Thiên đứng dậy, bà phủi phủi mấy cọng rơm trên đầu cậu Thiên rồi lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy con, ai làm con ngã.
- Là thằng hai nó đẩy con, nó láo quá rồi.
Bà hai quắc mắt lên nhìn tôi với cậu Lãnh rồi gằn giọng hỏi:
- Tại sao lại đẩy cậu cả ngã vào chuồng bò, con nghĩ mình vận chuyển được chút hàng mà đòi làm tướng ở cái nhà này à, hay bu cho con học lại gia quy để con nhớ.
Tôi đứng bên cạnh cậu Lãnh sợ hãi run lên bần bật, thật nào cậu Thiên cũng kể lại việc tôi giúp cô gái ở Thanh Lâu đưa thư cho cậu ấy, trời ơi!!! Làm phúc phải tội, bây giờ còn liên luỵ đến cả cậu Lãnh nữa rồi. Chắc cậu Lãnh biết tôi đang sợ hãi nên cậu nắm chặt lấy bàn tay tôi trấn an rồi quay lên nhìn bà hai chậm rãi giải thích:
- Hôm nọ con đến Thanh Lâu chơi rồi gặp một cô gái ở đó, cô ấy nhờ con chuyển lá thư cho cậu Thiên. Lúc nãy con bận nên nhờ mợ Thanh chuyển dùm, không ngờ cậu Thiên lại tỏ ra tức giận rồi còn bóp cổ mợ Thanh nữa. Con chỉ phản xạ để cứu vợ con thôi.
Cậu Lãnh vừa dứt lời thì đám người làm xung quanh liền xì xào to nhỏ với nhau:
-“ Trời ơi!! Cậu Lãnh đến Thanh Lâu á????”.
-“ Úi giời!! Tưởng cậu Lãnh thế nào, hoá ra cũng là người ham mê tửu, sắc.”
-“ Thật chả thể tin nổi cậu Lãnh lại đến nơi ô uế như thế, mợ Cẩm Tú mà nghe được chắc sẽ sốc lắm”.
Họ nói nhiều lắm đến nỗi hai tai tôi sắp ù đi rồi, bà hai có lẽ thấy ồn ào quá liền khó chịu quát lên:
- Ngậm mồm hết lại, làm xong đồ ăn sáng chưa mà dám đứng đây hóng hớt, cút hết lên nhà cho bà.
Đám người làm sợ hãi lui dần, lúc này chỉ còn mấy người trong gia đình, mợ Bích cũng có mặt ở đây. Bà hai chờ cho đám người làm lui hết rồi mới hỏi tiếp:
- Chắc cậu biết rõ người con gái cậu gặp ở Thanh Lâu có quan hệ gì với cậu Thiên nhỉ.
- Con cũng đoán lờ mờ thôi, chắc người xưa của cậu Thiên.
- Thế vậy tại sao cậu lại cố tình đưa thư giúp cô gái đó.
- Để thử xem phản ứng của cậu Thiên thế nào.
Rồi cậu Lãnh quay sang mợ Bích nói tiếp:
- Giờ mợ Bích yên tâm rồi nhé, cậu Thiên bây giờ toàn tâm toàn ý với mợ rồi đó.
Mợ Bích vui sướиɠ quá nên khóc luôn, mợ chạy lại gần cậu Thiên rồi nghẹn ngào nói:
- Em cảm ơn cậu, cuối cùng cậu đã nhận ra được tình cảm của em dành cho cậu. Từ giờ đến suốt kiếp mãi bên em cậu nhé????