Chương 25: Cậu đưa tôi đi đâu

Mặt bà hai bây giờ cũng bớt căng thẳng hẳn, bà mỉm cười nhìn cậu Lãnh xuống giọng:

- Thôi được rồi, cậu Lãnh với mợ Thanh lên gian nhà chính đi, bu ở lại dặn dò cậu Thiên thêm chút.

- Dạ.

Tôi trả lời lễ phép rồi cùng cậu Lãnh lên trên gian chính, trên đường đi cậu cứ kéo tay tôi lại nói:

- Đi chợ thôi, lên gian nhà chính làm gì???

- Cậu vội cái gì?? Lên đó cho đúng gia quy, phép tắc rồi đi cũng đâu có muộn.

Cậu nghe chừng không được vui cho lắm nhưng vẫn nghe theo lời tôi lên nhà chính. Bà ba hôm nay cũng đã lên nhà uống trà với mọi người, thấy tôi bà liền gọi lại chỗ bà tươi cười nói:

- Yến Thanh lại đây với ta. Ăn sáng xong cùng ta làm phấn nhé???

- Không được đâu bà ba. Tí con với mợ Thanh có việc rồi.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng cậu đã nói thay tôi xong rồi, tôi liếc sang cậu lườm lườm cho cái rồi quay sang bà ba áy náy nói:

- Hôm nay con bận rồi, khi nào con rảnh con với bà cùng làm phấn nha.

- Ừ. Được lúc nào rảnh thì qua với ta.

- Dạ.

Bà ba thở dài, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài, thẳm sâu trong ánh mắt bà tôi biết bà còn nhớ mợ Ngọc nhiều lắm. Cũng đúng thôi người hằng ngày bên cạnh bà giúp bà làm phấn, cũng là người duy nhất chia sẻ buồn vui với bà, sự ra đi đột ngột của mợ Ngọc là nỗi mất mát vô cùng lớn, sẽ đột nhiên cảm thấy mất đi những điều thường diễn ra trong cuộc sống, cảm giác trống trải, cô đơn biết bao giờ mới lấp đầy lại được. Ông Cảnh ngồi bên cạnh vỗ vỗ lên lưng bà an ủi:

- Bà đừng buồn phiền quá rồi lại sinh ốm, hãy để mợ Ngọc được ngủ yên giấc, khi nào mợ Thanh rảnh sẽ cùng bà làm phấn. Bà nhìn bà đi, gầy tong gầy teo rồi đây này.

Bà ba gật đầu rồi cố nở nụ cười cho ông Cảnh yên tâm. Có lần bà ba tâm sự với tôi và mợ Ngọc rằng tuy bà không có con nhưng may mắn có ông Cảnh luôn thấu hiểu quan tâm đến bà nên bà mới trụ được đến ngày hôm nay. Cuộc đời mà, ông trời sẽ không lấy hết của ai cái gì, bà ba không có con, luôn bị bà hai chèn ép, người làm thì khinh miệt, dè bỉu nhưng đổi lại bà có được tình cảm của ông Cảnh, ông lo cho bà từ miếng ăn đến giấc ngủ, ông luôn luôn bù đắp cho bà để bà không bị tủi thân, lạc lõng ở ngôi nhà này. Nhìn cái cách ông chăm sóc bà ba là tôi hiểu trái tim của ông thuộc về ai.

Ăn sáng xong tôi với cậu Lãnh cùng nhau đi chợ, cậu dắt ngựa ra rồi bế tôi ngồi lên trước, còn cậu ngồi đằng sau. Eo ơi!!! Được ngồi như thế này cảm giác thích cực ấy. Cậu cho ngựa đi chầm chậm ra cổng nhưng vừa đi được một đoạn thì con ngựa bỗng kêu lên rồi dừng lại, tôi nhướn người nhìn lên xem có vật gì cản đằng trước mà con ngựa đột nhiên dừng lại thì ra là mợ Tú đang dang hai tay ra chắn trước đầu con ngựa. Dù tôi chẳng có làm gì sai, cậu Lãnh cũng là chồng tôi nhưng sao nhìn thấy mợ Tú tôi cứ thấy nhột. Chắc có lẽ do trước đây tôi luôn suy nghĩ cậu Lãnh là của mợ Tú, hai người mới đúng là một cặp nên bây giờ tôi thấy có chút áy náy. Mợ Tú giương đôi mắt buồn rười rượi nhìn tôi với cậu Lãnh, mợ hít thở sâu rồi lên giọng hỏi:

- Cậu với mợ Thanh dẫn nhau đi đâu vậy???

- Chúng tôi đi có việc.

Sao đợt này tôi thấy cậu Lãnh đối xử với mợ Tú rất khác so với trước đây, không còn chiều chuộng, nhỏ nhẹ nữa mà thay vào đó là rất cọc cằn, lạnh lùng và thẳng thắn. Có khi nào hai người họ cãi nhau rồi giận nhau xong cậu Lãnh giả vờ thân mật với tôi để mợ Tú ghen không nhỉ? Chứ tình cảm của hai người họ được nuôi dưỡng từ bé tôi sao có thể sánh bằng được với mợ Tú. Nếu đúng là như vậy thì hoá ra tôi chỉ là người thay thế thôi à?? Tự dưng tôi thấy đau lòng, tôi chẳng buồn nói câu nào mà ngồi lặng im nghe cậu với mợ Tú nói với nhau.

Mợ Tú lúc này hai mắt đã đỏ hoe, mợ nhìn cậu đầy thất vọng hỏi:

- Đi đâu có thể cho tôi biết được không???

- Không??? Đây là việc của tôi với mợ Thanh, mợ không cần phải biết.

Cậu Lãnh vừa dứt lời thì mợ Tú ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở, mợ vừa khóc vừa hờn trách:

- Tôi ngang bướng không nghe lời cậu là tôi sai, xin cậu đừng giận tôi nữa, đừng lạnh lùng với tôi nữa được không??? Cậu làm như vậy tôi đau lòng lắm.

Cậu Lãnh thở dài nhảy xuống ngựa, ngồi xuống lau nước mắt cho mợ Tú rồi nhẹ nhàng dỗ dành:

- Tôi đâu có còn giận mợ nữa đâu, việc mợ không uống thuốc đúng giờ thì chỉ làm hại mình thôi.

Mợ Tú tiện đà ôm chầm cổ cậu Lãnh mè nheo:

- Thế sao cậu cứ lạnh lùng với tôi thế??? Hay cậu cho tôi theo với, lâu rồi tôi chưa được ra ngoài, ở trong nhà nhiều tôi thấy khó thở quá.

Thế là đúng như suy nghĩ của tôi rồi, là cậu Lãnh với mợ Tú giận nhau thật nào cậu lại đột xuất tốt với tôi thế. Cậu Lãnh vẫn còn đang ngập ngừng, chưa đáp lại mợ Tú chắc còn ngại tôi, thôi thì muốn đi với nhau tôi để cho toại nguyện, tôi nhảy xuống ngựa rồi tỉnh bơ nói chẳng thèm giấu giếm nữa.

- Vậy mợ Tú đi với chúng tôi cho vui, chỉ là đi ăn bánh rán mật thôi mà.

Cậu Lãnh bỗng giật mình quay sang tôi nhìn chằm chằm, ánh mắt cậu có vẻ gì đó rất khó chịu. Còn mợ Tú nhảy lên vui mừng, hò reo:

- Đi ăn bánh rán mật hả??? Lâu quá rồi tôi chưa được ăn xém tí nữa là quên luôn món ăn dân dã đó rồi.

Nói xong mợ khoác tay cậu Lãnh vui vẻ kéo ra xe ngựa. Vì đi 3 người nên không thể cưỡi ngựa được nữa mà phải chuyển sang đi xe ngựa. Trên xe ngựa mợ Tú lúc nào cũng kè kè dính lấy cậu còn tôi thì buồn bã ngồi một góc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảm giác thật tệ, cứ ngỡ hôm nay là buổi đầu tiên được hẹn hò với cậu chứ hoá ra cái sự thật nó lại cực kì phũ phàng. Đúng là chưa yêu bao giờ nên tôi vẫn còn non nớt lắm, người ta mới quan tâm có chút mà đã ảo tưởng rằng người ta thích mình rồi.

- Mợ Thanh chắc thích ăn bánh rán mật hả???

Mợ Tú lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi lên tiếng trả lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn xa xăm ra ngoài cửa.

- Cũng bình thường thôi mợ.

- Sao mợ lại đòi đi ăn???

- Có người thích.

Tôi mệt chả buồn đáp lại nữa ấy, ai đòi đi ăn chứ??? Tôi tựa cằm lên thành cửa nhìn người đi lại trên đường bất chợt tôi nhìn thấy bóng dáng quen quen, tôi quay lại nhìn kĩ một lần nữa rồi gọi lớn:

- Cậu Vương ơi!!! Cậu Vương!!

Dứt lời tôi nhảy luôn xuống xe ngựa chạy lại chỗ cậu Vương, thật ra là tôi lấy cớ để xuống xe đó chứ ngồi trên đó tôi ngột ngạt, bực bội lắm. Cậu Vương đi cùng với cô kĩ nữ hôm nọ nhờ tôi gửi thư cho, cô kĩ nữ đó cúi chào tôi rồi giới thiệu:

- Chào Thanh tôi là Hồng Hoa, bằng tuổi Thanh đó, tôi giới thiệu vậy để cho dễ xưng hô.

Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Hồng Hoa hỏi:

- Sao cô biết tên tuổi của tôi vậy.

- À. Tôi hỏi cậu Vương.

Tôi gật đầu rồi ngập ngừng nói:

- Tôi báo cho cô một tin này cô đừng buồn nhé???

- Thanh nói đi.

- Tôi đã đưa bức thư đó cho cậu Thiên nhưng cậu ấy tỏ ra vô cùng tức giận, còn xé đôi bức thư ra nữa, đây tôi gửi lại mợ. Mợ đừng buồn nhé????

Tôi lấy bức thư đã bị xé đưa cho Hồng Hoa, khuôn mặt Hồng Hoa bỗng chùng xuống, đôi mắt đượm buồn. Cô ấy cất lá thư vào trong người rồi cố mỉm cười nói với tôi:

- Không sao đâu. Dù sao thì cũng cảm ơn Thanh đã không ngại nguy hiểm đưa giúp thư cho tôi. Ân tình này tôi sẽ luôn lưu giữ.

- Ân tình gì chứ, mà Hồng Hoa với cậu Vương đang đi đâu đó???

- À. Tôi nhờ cậu Vương dẫn đi mua ít xạ hương về dùng.

Dứt lời Hồng Hoa đưa gói bột màu vàng nhạt lên cho tôi xem, vừa mới cầm túi bột đó lên xem tôi liền hắt xì hơi liên tục, mùi này giống y như cái mùi trong túi thơm mà bà hai đã cho tôi. Tôi tò mò nhìn nhìn túi bột đó rồi hỏi Hồng Hoa:

- Bột này dùng để làm gì vậy Hồng Hoa.

- À. Xạ hương này đeo bên người sẽ làm thơm cơ thể rồi còn dùng để tránh thai nữa. Những ai làm nghề như tôi đều phải đeo bên mình.

Tôi cứng đờ miệng không thốt lên được lời nào, đúng là không thể nào tin được bà hai, tại sao bà lại không muốn tôi có thai??? Cậu Lãnh cũng là con bà mà, hay bà chê tôi là con người rừng không xứng đáng mang trong mình cháu của bà. Đúng như lời bà ba từng nói, bà hai là người vô cùng nguy hiểm và khó lường. May là tôi không ngửi được thứ bột đó nên đã đổ đi từ lâu. Tôi bần thần đứng đó một lúc lâu đến khi cậu Vương lên tiếng tôi mới trở về hiện tại:

- Yến Thanh!! Cô không sao chứ????

- À à tôi không sao. Thế bây giờ hai người định về à.

- Ừ.

- Đi ăn bánh rán mật đi, tôi mời???

- Được.

Cậu Vương với Hồng Hoa cùng nhau lên tiếng, ba chúng tôi nhìn nhau cười vang rồi vào chợ ăn bánh. Vào đến quán thấy mợ Tú và cậu Lãnh đã ngồi đó rồi, cậu Vương thấy cậu Lãnh liền lịch sự chào hỏi vậy mà cậu Lãnh chẳng thèm đáp lại người ta, chỉ lạnh lùng gật đầu một cái. Lúc nào cũng cái kiểu kiêu căng thấy ghét. Mợ Tú cầm chiếc bánh đưa ra trước mặt cậu Lãnh mời:

- Cậu ăn đi cho nóng.

- Tôi không ăn.

Ối giời!!! Cậu lật mặt nhanh hơn bánh tráng, hôm qua thì đòi đi ăn bánh vậy mà hôm nay lại ngồi chê không ăn, con người cậu thật khó hiểu. Tôi cầm bánh lên mời cậu Vương với Hồng Hoa ăn, đang định lấy một chiếc cho tôi thì đã lấy cậu Lãnh đưa bánh ra trước mặt tôi nói:

- Này ăn đi, ăn nhiều vào cho béo.

- Dạ.

Tôi tỉnh bơ đáp rồi nhận chiếc bánh từ tay cậu, từ giờ còn lâu tôi mới tin cậu nữa, tôi phớt lờ cậu đi quay qua nói chuyện với cậu Vương và Hồng Hoa. Mợ Tú chắc ăn no rồi nên quay qua nói với cậu Lãnh:

- Về đi cậu tôi ăn no rồi.

- Ừ.

Mợ Tú với cậu Lãnh đứng dậy đi khỏi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy là tôi diễn đấy chứ tận sâu trong đáy lòng tôi là nỗi đau không diễn tả được bằng lời. Tôi cố nhét nốt miếng bánh còn lại vào miệng rồi ngồi thừ ra ghế. Hồng Hoa vừa nhai bánh vừa nói:

- Tôi thấy cậu Lãnh đó khó ở kiểu gì ấy nhỉ??? Không thân thiện, dễ gần như cậu Thiên.

Cậu Vương dẫm nhẹ lên chân Hồng Hoa ra hiệu im lặng, cậu đưa tôi chiếc bánh nữa rồi nói:

- Thế cô bao giờ định đi xuống nhà thầy Trụ.

- Tôi chưa biết. Nhưng sao cậu lại hỏi vậy?? Thầy Trụ lại nhắn cậu cái gì hả???

- À không. Khi nào cô đi thì bảo tôi, tôi sẽ dẫn cô đi.

- Vợ tôi tự tôi sẽ đưa đi không cần đến cậu.

Tiếng cậu Lãnh vang ngay sau lưng khiến tôi giật bắn người, cậu lừ lừ ngồi xuống bên cạnh khiến tôi không khỏi ngạc nhiên, tôi nhìn cậu lắp bắp hỏi:

- Cậu..... cậu chưa về à???

- Về để cho mợ đi với người khác à.

- Thế...... mợ Tú đâu rồi???

- Về rồi.

- Ơ..........

Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cậu Lãnh đã đặt một tờ tiền xuống bàn rồi nói với cô bán bánh:

- Tôi trả tiền bánh.

Dứt lời cậu kéo tôi ra ngoài bế bổng tôi lên yên ngựa rồi cũng nhảy lên ngồi sau. Tôi chẳng biết cậu lấy ngựa ở đâu mà nhanh thế, trước khi đi cậu cắn nhẹ vào vành tai tôi nói:

- Mợ thì giỏi lắm rồi. Tối về tôi sẽ xử mợ sau.

Dứt lời cậu quất ngựa phi đi như bay, tôi hoảng quá hét lên:

- Cậu đưa tôi đi đâu đấy????

- Cho hổ ăn.

Tôi đâu phải trẻ con mà lừa kiểu đó, ngựa phi dần dần ra khỏi làng rồi hướng về cửa phía bắc, đến đây tôi cũng lờ mờ đoán ra được cậu đưa tôi đi đâu. Đến nhà thầy Trụ vừa vào tới sân thầy đã vui vẻ ra tiếp đón, thầy chưa mời chúng tôi vào nhà vội mà chỉ ra vườn mận của thầy nói:

- Cậu mợ ra thăm mợ Ngọc đi.

- Thầy chôn mợ ấy ngay tại vườn mận của thầy ạ.

- Ừ. Như vậy ta sẽ tiện hương khói cho mợ ấy.

Tôi xúc động nhìn thầy Trụ, thầy thật tốt, tôi quỳ xuống dập đầu xuống đất đội ơn thầy. Thầy vội vàng đỡ tôi đứng dậy nói:

- Không có gì, đó là công việc ta thích mà.

Dứt lời thầy dẫn tôi với cậu Lãnh ra vườn mận thắp nhang cho mợ Ngọc. Nhìn vào ngôi mộ của mợ mà tôi thấy ấm lòng, ngôi mộ nho nhỏ nhưng rất đầy đủ trái cây và hoa tươi. Vậy là tôi đã yên tâm rồi, mợ ở trên cao nhớ phù hộ cho tôi có thể vạch mặt được ông thầy Vọng nhé. Thắp nhang cho mợ Ngọc xong thầy Trụ mời chúng tôi vào nhà uống nước, thấy thầy vẫn ngồi trầm ngâm tôi bèn lên tiếng hỏi:

- Lần trước thầy nhắn cậu Vương nói muốn gặp con. Vậy thầy tìm con có chuyện gì ạ.

- Ta muốn hỏi con sợi dây chuyền ngọc bích con lấy ở đâu.

- Dạ. Là bác con tặng cho con ạ. Nhưng sao vậy thầy????