Được cậu ôm vào người trấn an như vậy mà sao tôi vẫn thấy lạnh, toàn thân nổi hết cả gai ốc lên. Tôi lờ mờ nhìn thấy mấy pho tượng đang bị rung chuyển nhẹ, tình hình này ở lại chắc không ổn rồi, có lẽ do cậu vừa gõ tay xuống nền nhà nên đã đánh động ở dưới chăng, tôi run run đứng bật dậy nắm chặt tay cậu rồi nói gấp gáp:
- Đi thôi cậu ơi, ở đây nguy hiểm lắm.
Cứ vậy tôi cầm tay cậu chạy một mạch ra ngoài, tôi chạy về phía rặng tre nhưng cậu vội giật tay tôi lại rồi lắc đầu nói:
- Về lại lối đó sẽ rất dễ bị phát hiện, đi theo tôi.
Cậu nắm tay tôi chạy qua con hẻm loằng ngoằng nhỏ xíu, con hẻm này tôi đã từng đi theo mấy bà trừ tà rồi. Chạy ra được đến ngoài làng tôi đứng thở hổn hển vì mệt, cứ cái đà này chắc sớm bị bệnh đau tim quá. Cậu thấy tôi mệt liền quỳ xuống đưa tấm lưng vững chãi của mình ra rồi nói:
- Để tôi cõng mợ về.
- Thôi... tôi vẫn còn đi được.
- Mợ hôm nay biết ngại ngùng à???
Ơ!!! Cậu hỏi câu làm tôi chán hẳn, không phải tôi ngại đâu mà tôi thương cậu đó, cậu cũng mệt mà mới cả tôi nặng lắm sợ cậu không cõng nổi. Tôi đưa tay ra nắm lấy tay cậu rồi cười tươi nói:
- Cảnh sắc đẹp thế này đi dạo cầm tay nhau cho tình cảm cậu ạ.
- Cõng còn tình cảm hơn.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu, hôm nay cậu lạ lắm nhé, còn biết chơi trò tình cảm cơ đấy. Tôi cứ tưởng cậu là người khô khan lắm cơ hoá ra là chưa bọc lộ ra thôi. Tôi ôm chặt cánh tay cậu nũng nịu:
- Nhưng mà tôi cứ thích đi bộ xong cầm tay nhau cơ.
Cậu gật đầu rồi siết chặt tay tôi vào tay cậu rồi cùng nhau tản bộ trên con đường mòn của làng. Tôi kể cho cậu nghe về người phụ nữ trong mơ luôn về báo mộng cho tôi, cả sự kì quái của ông thầy Vọng nữa. Kể đến đây tôi chợt dừng bước chân lại rồi quay sang hỏi cậu:
- Có khi nào ông thầy Vọng có âm mưu gì với nhà họ Cao không cậu nhỉ??? Và người phụ nữ kia có lẽ là bà cố về báo mộng cũng nên.
Cậu nhíu đôi mày lại rồi đăm chiêu nói:
- Rất có thể, nhưng tất cả vẫn chỉ là dự đoán. Để từ từ tôi sẽ tìm hiểu, ông thầy Vọng từ trước đến giờ luôn tỏ ra thần bí, ít gặp gỡ tiếp xúc với ai ngoài thầy bu tôi nên việc tìm hiểu sẽ rất khó.
Tôi gật gù tán thành với ý kiến của cậu, ông thầy này nguy hiểm khó lường nên phải thật cẩn trọng. Ông còn biết làm bùa ngải nữa nên tôi cũng có phần kiêng dè và sợ hãi. Chẳng hiểu sao thầy bu lại tin ông ấy đến vậy, có khi nào mê tín mù quáng quá rồi không??? Tôi thở dài nhìn lên bầu trời, trăng hôm nay tuy không còn tròn như hôm rằm nữa nhưng vẫn sáng, ánh trăng chiếu rọi in bóng dáng tôi và cậu xuống lòng đường, tôi nhìn xuống bất giác mỉm cười, mặc dù tôi đứng đến vai cậu thôi nhưng sao nhìn vẫn đẹp đôi đến thế. Tôi liếc mắt nhìn sang cậu dò hỏi:
- Chắc cậu hay cõng mợ Cẩm Tú lắm nhỉ???
- Chưa bao giờ.
Cậu tỉnh bơ đáp làm tôi có chút ngạc nhiên, hai người thân thiết, tình cảm với nhau như vậy lại suốt ngày đi đâu cũng có nhau mà giờ cậu nói không có, tôi chả tin, tôi bĩu môi nói:
- Cậu nói dối.
- Tôi nói thật.
- Sao tôi thấy cậu hay đi với mợ ấy lắm mà? Có hôm còn bỏ rơi tôi nữa ý?
- Vẫn giận dỗi đấy à? Tôi kể rõ với mợ rồi còn gì.
- Thế tôi với mợ Tú cậu thương ai hơn???
Haizzz hỏi xong mới biết là mình hỏi ngu, biết trước câu trả lời sẽ làm cho mình đau lòng rồi mà vẫn còn cố tình hỏi. Cậu mới quan tâm tôi có chút mà tôi bị ảo tưởng quá rồi. Tình cảm của cậu và mợ Tú là thanh mai trúc mã, họ bên nhau bao nhiêu năm chắc chắn là hơn tình cảm của tôi rồi. Tôi bèn nhanh nhảu trả lời thay cậu luôn vì tôi sợ phải nghe từ chính miệng cậu nói ra chắc tôi đau lòng chết mất.
- Tôi hỏi thừa cậu nhỉ?chắc chắn là cậu thương mợ Tú hơn tôi rồi???
Cậu Lãnh đứng sững lại, quay mặt tôi đối diện với mặt cậu rồi nhẹ nhàng nói:
- Tôi thương cả hai. Nhưng tôi thương mợ Tú khác với thương mợ, dù cùng là một chữ thương đấy nhưng ý nghĩa khác xa nhau.
- Ủa? cậu nói gì mà loằng ngoằng quá vậy, tôi chả hiểu gì sất, thương thì nói là thương còn khác nhau nữa là sao??
- Sau này mợ sẽ hiểu.
Cậu đúng là khó hiểu thật đấy, thương mợ Tú hơn thì cứ nói lại còn bày đặt chơi chữ. Chúng tôi về đến cổng nhà họ Cao thì một tên gia nô chạy ra cúi đầu chào rồi báo:
- Cậu đi đâu làm con tìm mãi??
- Có chuyện gì vậy??
- Có chuyến hàng cần cậu đi gấp trong đêm nay, ngựa con đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi ạ.
- Ừ. Tôi biết rồi.
Nghe vậy tôi liền xị mặt xuống, cậu lại phải đi nữa rồi. Cậu Thiên rõ là cậu cả mà suốt ngày chơi bời, đú đởn, chẳng chịu làm ăn gì còn cậu thì vài hôm lại phải đi dầm mưa, dãi nắng, vượt đèo, vượt núi. Bao nhiêu trọng trách gánh nặng trên đôi vai cậu, tôi nhìn rõ thấy cánh tay và bả vai cậu có mấy vết sẹo nhưng chẳng bao giờ tôi thấy cậu kêu ca nửa lời. Trước khi đi cậu còn dặn dò tôi:
- Ở nhà mợ đừng đi lung tung ra ngôi đền nhé, chờ tôi về tôi với mợ cùng tìm hiểu tiếp. Nhớ chưa???
- Dạ.
- Mợ làm việc gì cũng nên chú tâm một chút nhất là khi có thầy bu ở đó, không lại bị phạt thì khổ.
- Cậu nhớ về sớm nha. Nhớ giữ gìn sức khoẻ nữa đừng để bị thương.
- Ừ. Mợ vào nhà nghỉ đi thôi, muộn rồi.
- Để tôi tiễn cậu ra ngoài cổng.
Lần này tự dưng tôi chả lỡ xa cậu chút nào, cứ muốn cậu ở nhà với tôi thôi, nhưng biết sao được, cậu gánh trọng trách lớn trên vai, không những lo cho gia đình mà còn cả dân làng nữa. Cậu không đi thì ai xuất lụa cho bà con, ai đem muối về cho bà con, tất cả đều trông chờ ở cậu. Tôi thở dài tiễn cậu ra cổng, cậu sắp sửa lên ngựa thì có tiếng gọi gấp gáp đằng sau:
- Cậu Lãnh chờ tôi chút.
Cách chỗ tôi với cậu đang đứng một đoạn, mợ Tú trên tay đang cầm một chiếc tô, vừa chạy vừa gọi to. Chạy đến nơi mợ dâng chiếc tô lên trước mặt cậu rồi hổn hển nói:
- Cậu ăn tô vịt sen nấu cháo này cho ấm bụng rồi hẵng đi.
Cậu Lãnh nhíu mày lại rồi khó chịu quát:
- Đêm rồi, sương xuống mợ còn chạy ra ngoài này làm gì??? Nhỡ mai lại ốm thì sao???
Cậu quát làm mợ Tú sợ hãi, mợ rơm rớm nước mặt rồi lắp bắp:
- Tôi..... tôi lo cho cậu phải đi đêm hôm, đường đi lại hiểm trở. Cậu ăn xong bát cháo tôi sẽ vào nhà ngay.
Những gì tôi cần nói với cậu cũng đã nói xong rồi nên tôi cúi đầu lẳng lặng đi vào nhà, trả lại cho cậu và mợ Tú chút riêng tư. Mợ Tú cũng là vợ cậu cơ mà, mợ ấy nhỏ nhẹ, chu đáo lại còn biết chăm sóc cậu nữa. Tim tôi bỗng thấy nhói, cậu sẽ mãi chẳng phải của riêng tôi.
Sáng hôm sau tôi rủ bé Sương đi trả nợ với tôi, ăn hết 5 cái bánh trung thu của người ta rồi giờ phải đem tiền đi trả chứ. Quân tử nói được, làm được, nhưng bé Sương nhát gan ghê đó, vừa mới nhắc đến Thanh Lâu cái là nó đã xua xua tay:
- Ối giờ ơi!!!! Đàn bà con gái đến Thanh Lâu, người ta cười cho thối mặt, thối mũi đó mợ.
- Thì mình che cái mặt đi là được.
- Thôi. Con chả đi đâu, mợ cũng vậy đừng đi, đến tai ông bà là lớn chuyện đấy, lại bị nghi ngờ là ham mê tửu sắc gì trong đó thì mất hết thể diện.
- Đi một lần thôi không ai biết đâu. Mà thôi con không đi thì mợ đi.
- Thế được rồi mợ đi thì con cũng phải theo chứ sao, để mợ đi một mình con không yên tâm.
Tôi với Sương che chắn kín mít rồi đi đến Thanh Lâu, lần đầu tiên được đến nơi này tôi thấy có phần háo hức vì tính tôi thích những nơi nhộn nhịp, nhất là còn có đàn ca nữa. Mấy cô gái xinh đẹp đi lại ve vởn trước cửa để chào mời khách, cứ có khách đến các cô lại nhao nhao lên mong mình được vị khách đó để ý. Tôi với Sương đứng tần ngần ở cửa mãi chẳng dám vào, nơi đây toàn dành cho các đấng nam nhi thôi chứ phụ nữ đâu có thấy ai. Thấy vậy Sương liền ghé tai tôi giục:
- Đi về thôi mợ, phụ nữ vào đây thấy kì quá.
- Nhưng đến đây rồi..... Nào đi vào với mợ.
Tôi cầm tay con bé cho nó bớt sợ rồi bước vào sảnh chính nói với mấy cô gái xinh đẹp ở đó:
- Các cô cho tôi hỏi cậu Vương có ở đây không ạ??
Các cô gái ở đó ngừng chào hỏi rồi nhìn tôi không mấy thiện cảm, dò xét từ đầu đến chân. Một bà chạc tầm 50 tuổi ở gần đó liền lên tiếng hỏi:
- Cô gặp cậu Vương làm gì???
- Tôi trả nợ.
- Cho cô ấy lên đi.
Một giọng nói trầm trầm từ trên lầu vọng xuống ra lệnh, tôi nghe là nhận ra liền. Cậu Vương mời chúng tôi vào một căn phòng yên tĩnh rồi ôn tồn nói:
- Tôi đã bảo không cần phải trả lại mà, có đáng là bao.
- Tôi nói trả là tôi sẽ trả mà. Cảm ơn cậu, tôi phải về luôn đây, sợ ai nhìn thấy thì không hay.
- Từ từ đã, cho tôi hỏi chút, cô là tiểu thư nhà nào??
- Tôi con dâu nhà họ Cao, cậu biết không???
Cậu Vương không giấu khỏi sự ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại trở về gương mặt điềm tĩnh rồi hỏi:
- Vậy cô là vợ cậu Cao Thiên hay cậu Cao Lãnh.
- Vợ cậu Lãnh. Mà cho tôi hỏi cậu một chút được không???
- Ừ. Cô hỏi đi.
- Cậu Thiên hay đến đây thì ai cũng biết rồi thế còn cậu Lãnh nhà tôi đến đây bao giờ chưa???
- Cô yên tâm, cậu Lãnh sẽ chẳng bao giờ đến nơi như thế này đâu. Mà cậu Thiên dạo này cũng không thấy lui tới nữa.
- Dạo này cậu mê vợ rồi. Thôi xin phép cậu tôi về.
- Để tôi tiễn cô.
Vừa bước ra đến cửa tôi thất kinh khi con Mây với con Đào đang đứng trợn mắt lên nhìn tôi với Sương, khỏi phải nói cái Sương tái mét mặt lại, run lẩy bẩy nắm chạy tay tôi không thốt lên lời. Con Mây chỉ vào mặt tôi rồi giở giọng đanh đảnh:
- Bắt quả tang nhé, giờ mợ hết đường chối cãi. Dám đến nơi này giao du với trai à, ghê thật. Con đàn bà đê tiện chuyên đi làm mấy trò bẩn thỉu.