Chương 6

Theo lý thuyết, người bận rộn như Phó Dư Tranh sẽ không có khả năng chấp nhận yêu cầu phỏng vấn của một tạp chí thời trang. Tôi từng nghe Phó Dư Dã nói người như chú hắn thời gian đều tính bằng vàng.

Mà Phó Dư Dã từ nhỏ đã chịu loại giáo dục làm thế nào đem thời gian đổi thành tiền. Nói đơn giản là không cùng người khác làm chuyện lãng phí một giây một phút.

Tiết đầu tiên làm gia sư cho Phó Dư Dã là buổi sáng thứ bảy. Tôi mang theo notebook ngồi xe đến địa chỉ giáo sư cho. Dọc theo đường đi tôi đếm đếm, có hơn bảy cái ngã rẽ. Bảo vệ tiểu khu ngăn tôi lại, hỏi tôi có thẻ vào cửa hay không. Ánh mắt hắn quét qua tôi làm tôi cảm thấy chính mình như là một con ma men gây rối vô cớ.

Tôi giải thích là tôi đến tìm Phó Dư Dã, là căn số 40, tôi đem tin nhắn địa chỉ cho hắn xem. hắn không xem, nói nhất định phải có thẻ vào.

Tôi đành phải đứng qua một bên, không chắn đường đi vào của người khác.

Tôi đang do dự có nên nhắn tin cho giáo sư hỏi một chút, lúc tôi đang chăm chú soạn tin nhắn, tôi nghe được một âm thanh trong trẻo, âm cuối còn hơi nâng lên.

"Thầy?"

Phó Dư Dã mặc một thân trang phục nhàn nhã, hôm đó hắn ngồi, tôi thế nhưng không phát hiện hắn cao bằng mình.

Trong tay hắn dắt một con chó bự, xem chừng là loài Samoyed thuần trắng.

Samoyed lè lưỡi, nhìn tôi chằm chằm, biểu tình cao quý giống như chủ nhân của nó.

Tôi như trút được gánh nặng, may không cần nhắn tin làm phiền giáo sư, lại lâm vào tình trạng quẫn bách mà giải thích:"Tôi không có thẻ vào cửa, không vào được."

Phó Dư Dã lấy thẻ vào cửa từ trong túi ra, đặt trên máy xoát thẻ một chút, cửa sắt hoa sơn màu đen chậm rãi mở ra. Samoyed gấp không chờ nổi mà đi vào, Phó Dư Dã kéo nó lại, hơi lui một bước, nói:"Thầy, vào đi."

Không hiểu sao, ánh mắt tôi dừng lại trên người chó bự, chỉ cảm thấy lỗ tai càng nóng.

Chúng tôi đi song song nhau trong tiểu khu, Samoyed đi ở phía trước, Phó Dư Dã lười nhác mà lôi kéo nó.

Tôi muốn tìm đề tài nào đó có thể đánh vỡ trầm mặc, liền cứng đờ mà khích lệ một câu chó của hắn thật xinh đẹp.

Bước chân của Phó Dư Dã vững vàng mà bình tĩnh, chỉ là khóe miệng cong lên.

Tôi thấy hắn không trả lời, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Thẳng đến khi tới trước biệt thự nhỏ, có mấy bậc thang đi lên, Samoyed đã chạy lên nhưng không biết sao lại xoay người bay nhanh tới, tôi muốn tránh đi nhưng lại sợ dẫm lên chân hắn mà mất cân bằng ngã sang một bên, một khắc kia tôi vô cùng căm hận tật xấu phát ngốc khi đi đường của mình.

Đến khi Phó Dư Dã đỡ tôi, ở bên tai tôi răn dạy hai câu:"Hal, ngồi xuống!"

Một câu làm trái tim tôi nguyên bản đang áp lực lại khẩn trương tới cực điểm, chó bự đang tăng động xoay quanh tôi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên chân chủ nhân, còn lấy lòng mà dùng mũi cọ cọ giày của Phó Dư Dã.

Thì ra tên của chó bự là Hal.

Thì ra hắn không phải là răn dạy tôi.

Tôi ngượng ngùng nói cảm ơn Phó Dư Dã.

Phó Dư Dã liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó bình tĩnh mà đi vào.

Hắn vào phòng liền nói:"Em đi tắm rửa, thầy tới thư phòng chờ em."

Hal đã tự động chạy tới ổ chó bên cạnh cửa sổ sát đất.

Thấy bộ dáng mờ mịt của tôi, Phó Dư Dã hảo tâm nhắc nhở, thư phòng là phòng thứ hai bên trái.

Dì giúp việc ôm một rổ quần áo từ trong phòng đi ra, nhìn Phó Dư Dã cười tủm tỉm nói:"Phòng đã dọn xong, cơm nước trong phòng bếp."

Phó Dư Dã gật gật đầu, đi vào phòng.

Dì giúp việc tới tới lui lui, từ phòng bếp nhô đầu ra nhìn tôi, vẫy vẫy tay gọi tôi qua.

Dì nói với tôi trong nồi nấu canh gà, nói tiểu thiếu gia mấy hôm trước bị cảm mạo, cho nên cần bồi bổ, rồi mở tủ lạnh cho tôi xem tủ lạnh đầy nguyên liệu nấu ăn rực rỡ muôn màu, nói cái đó có thể ăn trực tiếp, cái đó cần nấu chín, còn cái đó là dì làm.

Tôi cảm thấy thật kinh ngạc, vì sao dì giúp việc của Phó Dư Dã nói những điều này với tôi.

Dì ngược lại cảm thấy phản ứng của tôi quái dị, nhịn không được nói:"Cậu là người bạn đầu tiên tiểu thiếu gia mang về nhà."

Tôi vừa định nói: Thật ra tôi là giáo viên tiếng Trung của cậu ấy.

Nhưng là dì đã lướt qua tôi vào phòng khách. Lúc Phó Dư Dã tắm xong, dì giúp việc đã rời đi.

Tôi ở thư phòng mở notebook xem nội dung dạy học hôm nay, tôi cảm thấy nếu người khác mời tôi đi dạy hơn nữa tiền lương cao như vậy, tôi cũng không thể đυ.c nước béo cò mà cho qua, tự nhiên chuẩn bị rất nhiều. Phó Dư Dã đi vào, tóc còn ướt, tôi muốn nói để như vậy cảm mạo sẽ không tốt, nhưng lại cảm thấy lời này quá mức thân mật, chờ lúc tôi nói xong, tóc của hắn đã khô, tôi lại luôn ngửi được mùi dầu gội như có như không.

Loại mùi này ngày thường sẽ không làm người khác để ý, nhưng tại không gian nhỏ hẹp lại tương đối yên tĩnh này, giống như đồ uống có ga sau khi bị lắc mạnh sẽ phát ra bọt khí, làm người ta lo âu.

Tôi nói mỗi một kiến thức sẽ hỏi hắn một lần nghe có hiểu hay không? Tôi giữ thái độ nghiêm túc phụ trách ngay từ đầu, xác nhận kĩ càng. Phó Dư Dã là loại học sinh thật là làm thầy giáo đỡ tốn công sức, dần dần, tôi liền phát hiện lực chú ý của tôi có thể thả lỏng lên hàng mi dày của hắn, thậm chí nghĩ đôi mắt đẹp của hắn rốt cuộc là giống với nhựa cây hay là ruộng lúa mạch (?).