Chương 7

Phó Dư Dã chớp mắt, nói:"Thầy, có thể nói trang sau."

Lúc này tôi mới chú ý tới tình huống của mình, hoang mang rối loạn vội cắt ppt, có lẽ là thời điểm có sự khác biệt, ppt nhảy trang không được bình thường, tôi càng muốn tìm đúng trang ngược lại càng mất mặt.

Ngón tay Phó Dư Dã lướt trên màn hình cảm ứng thay tôi.

"Là cái này."

Hắn chuyên chú nhìn màn hình.

Tôi ngẩn người. Hắn nhìn về phía tôi, tôi lập tức trả lời:"Đúng vậy."

Một khắc kia tôi thật sự cảm thấy phi thường mất mặt.

May mắn thẳng đến khi ra về Phó Dư Dã đều không có biểu hiện ra chút nào để ý cùng bất mãn.

Hắn lễ phép, khiêm tốn như cũ, so sánh với tôi ngược lại co quắp, không ánh mắt, chất phát.

Tôi vẫn duy trì tần suất một tuần đi nhà Phó Dư Dã một lần, trừ dì giúp việc thường xuyên xuất hiện cũng không có gặp người khác, phòng ở trống rỗng chỉ có hắn cùng một con chó bự, nói thế nào đây, là có có chút thê lương.

Có một hôm tôi đến, bấm chuông cửa thật lâu Phó Dư Dã mới ra mở cửa.

Hắn mặc một cái áo lông dê màu kaki, phía dưới là một cái quần màu xám, như mới từ trên giường bò dậy.

Tôi tưởng hắn đêm trước ngủ trễ, có thể do chơi mệt hoặc học mệt, làm hắn hiện tại buồn ngủ mắt mông lung mà mời tôi vô nhà.

Tôi không có tức giận, ngược lại phát ra một loại cảm giác kì diệu, con người luôn thả lỏng bản thân trước người họ quen thuộc, bộc lộ bản thân bất kể hình tượng.

Có lẽ hai tháng ở chung đã làm thần kinh Phó Dư Dã buông lỏng một chút. Lúc này hắn mới giống hình tượng của học sinh cao trung trong nước.

Hắn ho khan một tiếng, nói đi rửa mặt.

Trầm thấp, áp lực.

Khi hắn vào thư phòng, chúng tôi như thường lệ bắt đầu ôn tập từ ngữ, tôi mới phát hiện âm thanh hắn mang theo giọng mũi thật nặng.

Chờ hắn đọc xong, tôi hỏi:"Em bị cảm?"

Phó Dư Dã sửng sốt, hỏi tôi có muốn nghỉ học một hôm hay không?

Tôi vừa buồn cười vừa không biết nói gì. Thế nào lại thành ra tôi quyết định.

Sau đó lại nghỉ đến có lẽ hắn tưởng tôi sợ hắn lây bệnh cho tôi.

Tôi hỏi:"Nhiệt độ cơ thể cao sao?Có phát sốt không?"

Hắn nhìn tôi không nói chuyện.

Tôi mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, nhìn nhau một hồi, vẫn là tôi chịu không nổi ánh mắt của hắn mà chuyển tầm mắt.

Tôi nhìn nội dung câu ví dụ trong sách, nói:"Hẳn là trong nhà có hộp y tế đi, tôi thấy em cần kiểm tra bệnh tình một chút."

Da hắn thật trắng, hồi sáng tôi không để ý, bây giờ mới phát hiện đôi môi luôn hồng nhuận của hắn giống như hoa hồng mất nước, ủ rũ mà khô héo.

Cuối cùng chúng tôi đi ra phòng khách, hắn ngồi trên sô pha lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể. Hal chạy tới bên người tôi lắc lắc cái đuôi, đặt mông ngồi xuống trên dép Phó Dư Dã.

Tôi lấy nhiệt kế qua nhìn, 38.5 độ.

Thuận tiện lấy ra thuốc trị cảm trong hòm thuốc. Lại vô phòng bếp rót nước, hầu hạ hắn uống thuốc.

Tôi đưa Phó Dư Dã vào phòng ngủ. Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng ngủ của hắn, có chút do dự. Hắn thoạt nhìn không giống như người có thể tùy tiện để người khác vào không gian riêng tư của mình.

Phó Dư Dã buông ly xuống, bình tĩnh mà nói:"Thầy, em khá hơn nhiều rồi."

Phản ứng ngay lúc đó của tôi chính là, hắn thật sự nóng hỏng đầu.

Sau đó Phó Dư Dã lại nói với tôi, ánh mắt tôi nhìn hắn lúc đó giống như là nhân viên công tác cứu trợ từ thiện nhìn kẻ góa bụa cô đơn mang theo thương hại cùng từ ái. Nếu như có một người đàn ông mất vợ ở đây sẽ làm tôi ôm đầu khóc rống.

Hắn cảm thấy tôi là một người biết tự mình não bổ bi kịch, lòng đồng cảm tràn lan hơn nữa vô tri, đối với cách sinh tồn của phần lớn nhân loại vô tri.

So sánh ra, tôi lại đáng thương liếc mắt một cái là nhìn thấu, cần một chút tiền lương vất vả làm công duy trì sinh hoạt, là kẻ hèn vì mấy trăm đồng tiền dốc hết tâm huyết hận không thể đem tất cả tinh lực sở hữu ra dâng lên. Nhưng tôi cũng không thấy mình đáng thương, bởi vì tôi có thể nói đây là tôi dùng tri thức cùng lao động của chính mình kiếm được, tôi sống bình thường nhưng vui vẻ, không muốn đứng ở chỗ cao, cũng nổ lực không để mình té xuống bùn.

Sau đó tôi mới phát hiện, có đôi khi dân hạ tầng so với dân thượng tầng càng tự cho là đúng, mới có thể lừa mình dối người mà sống sót.

Tôi cảm thấy sinh mệnh của mỗi người vào lúc sinh bệnh so với bình thường rất yếu ớt, Phó Dư Dã cũng không ngoại lệ, cho nên tôi lần đầu tiên cường thế, bác bỏ ý kiến của hắn, đem hắn đẩy mạnh vào phòng.

Nắm tay quá mức biệt nữu, nhưng không nghĩ tới động tác đẩy này cũng thật vi diệu.

Tôi đắp chăn đàng hoàng cho hắn, đồng tử nhạt màu thả lỏng nhìn tôi.

Tôi nói:"Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngủ một giấc dậy, đau đầu liền bay đi."

Tôi còn làm động tác tiểu thiên sứ xòe cánh, tôi cảm thấy Phó Dư Dã vẫn là hài tử nhỏ, vẫn là hài tử không có niềm vui tuổi thơ ấu. Tuy rằng đã muộn, nhưng tôi hi vọng hắn có thể cảm giác được sự quan tâm yêu mến của tôi, là quan tâm yêu mến của trưởng bối.

Phó Dư Dã vẻ mặt bình đạm trở mình, nói:"Thầy, em không phải sáu tuổi."

Được rồi, tôi xấu hổ sờ mặt, rời khỏi phòng.

Tôi tìm cửa hàng cháo ở xung quanh, đặt hàng, sau đó ngồi trên sô pha đọc sách.

Hal ở trước cửa phòng ngủ hiểu được chủ nhân sẽ không quản đến nó, yên lặng đi tới trên thảm lông dê thoải mái nằm.

Trên tấm thảm màu xám dính đầy lông.

Tôi nhìn cái thảm xa xỉ kia, đau lòng một giây liền mặc kệ nó lăn qua lăn lại cắn cắn cái đuôi.

Tôi cảm thấy nếu không có con chó này, Phó Dư Dã sẽ rất tịch mịch.

Lúc cháo được giao đến cũng đã 12 giờ, tôi đi kêu Phó Dư Dã rời giường, nhưng vừa mở cửa, Hal kích động hơn tôi liền chạy vào, sau đó nhảy lên giường, đặt mông ngồi lên chăn của Phó Dư Dã.

Tôi vội vàng đi qua đuổi chó ngốc xuống dưới đất, nếu Phó Dư Dã bị buồn chết liền thảm, may mắn đánh thức Phó Dư Dã, ánh mắt khi thấy chó ngốc thật bình thường, khi thấy tôi, miệng liền không biên giới nói:"Thầy?"

Nhưng còn nửa câu sau"Sao thầy còn ở đây?"

Tôi tốt tính nói:"Giữa trưa tôi mua cháo, em muốn ăn ở đây hay ra phòng khách?"

Hắn thanh tỉnh một chút, rồi lại chui vào chăn.

Sau đó bị con chó ngốc kia cách chăn mà chính xác ngồi lên người.

Tôi:...

"Ăn cơm không?"

"..."

"Tôi mua cháo gà bào ngư, rất thơm."

"..."

Chăn giật giật, Phó Dư Dã chui ra, nói với Hal:"Đi xuống!"

Hal vặn vặn mông, không tình nguyện nhảy xuống giường, tới chỗ tôi cầu an ủi.

Tôi liếc cũng không nhìn nó một cái, hỏi Phó Dư Dã:"Em không nói gì tôi sẽ đem cháo vào đút em!"

Phó Dư Dã không có biện pháp, ngồi dậy, tôi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể hắn. Nhiệt độ đã hạ xuống mới để hắn khoác áo khoác ra ăn cơm.

Lúc ăn cơm Hal tiên tiếp lè lưỡi thở dốc.

Phó Dư Dã chậm rì rì nhìn nó, lại nhìn tôi, nói:"Buổi sáng quên cho ăn."

Tôi đột nhiên nhớ đến, hỏi:"Thức ăn cho chó đặt trong ngăn tủ kia đúng không?"

Trách không được, vừa rồi luôn kéo tôi đến ngăn tủ, tôi còn tưởng nó muốn chơi đùa cùng tôi.