Chương 7.
Cho dù sau khi mất trí nhớ, Đoàn Tiểu Khê có phủ nhận và chế nhạo những bài viết tầm phào đó như thế nào và ngạo kiều dở hơi cho rằng thế giới này điên rồ đến đâu nhưng sự thật cuối cùng thế nào cũng sẽ không thay đổi theo ý muốn của cậu.
Về ký hiệu màu vàng nhạt trên gáy khi quan sát được trước gương thay đồ ba chiều, thiếu niên dở hơi vốn khăng khăng cho rằng đó là vết bớt chứng minh cậu trời sinh bất phàm không giống người thường... chỉ là suy diễn, dưới phổ cập khoa họ toàn diện của trí não bày ra sự thật nói lý, nó đã vỡ nát vụn~
Nằm trên giường bệnh, Đoàn Tiểu Khê thỉnh thoảng chọc vào màn hình ánh sáng của trí não.
Những bài viết bàn tán do trí não lựa chọn cho cậu, sau khi bỏ đi một số người công kích cả nhà một cách vô giáo dục thì chỉ cần thần kinh của đương sự đủ kiên trì vẫn có thể chắt lọc và kiểm chứng thông tin hữu ích từ chúng. Khụ, trí não ấy mà, tuy rằng trí năng không thấp nhưng cũng không thể trông cậy vào tình thương của nó.
Cũng may, thế giới nội tâm của thiếu niên dở hơi không thể suy xét theo tiêu chuẩn bình thường. Trong luồng tin tức hỗn loạn, Đoàn Tiểu Khê đã chắp nối 7,8 phần chuyện xưa từng trải của kiếp này như một câu chuyện trước khi đi ngủ.
Ví dụ, cậu là con trai út của hội trưởng hội thương mại Đoàn thị ở dải hành tinh Iris, cậu không được quan tâm hay ưu ái, nghe nói còn bị bệnh, từ nhỏ đã lầm lì quái dị nên bị ném đến một trang trại ở một hành tinh xa xôi lớn lên. Mẹ cậu chỉ là một người bình thường, sinh cậu chưa tới hai năm thì qua đời. Mãi đến khi cậu có dấu hiệu thức tỉnh năng lực dẫn đường mới được chú ý một chút và được đưa về Đoàn gia.
Một ví dụ khác là đế quốc có cơ chế bảo hộ đối với dị năng giả mạnh, yếu rất lớn, đó là lý do tại sao Đoàn Tiểu Khê vừa có dấu hiệu thức tỉnh dẫn đường đã được vội vàng đón về Đoàn gia. Cho dù tư chất cậu bình thường, Đoàn gia cũng không hy vọng gì với cấp bậc dẫn đường của cậu nhưng họ không dám vi phạm luật lệ của đế quốc, bỏ mặc dẫn đường tự sinh tự diệt trong thời kỳ thức tỉnh ở một góc nào đó.
Sau đó, chọc vào tổ ong vò vẽ nổ banh chành như thùng thuốc nổ lên đến đỉnh điểm ~
Lúc Đoàn Tiểu Khê trở về Đoàn gia, họ đang chuẩn bị cho lễ đính hôn hoành tráng.
Nhà gái là viên ngọc quý trong lòng bàn tay Đoàn gia, là chị gái cùng cha khác mẹ của Đoàn Tiểu Khê là Đoàn Tuyết Phỉ. Nghe nói cô ấy có làn da trắng, xinh đẹp và có khí chất tốt, là một dẫn đường xuất sắc, hàng năm đều đạt điểm A của học viện hoàng gia đế quốc.
Nhà trai càng trâu bò hơn, là thiếu soái Thích Túc của quân đoàn Bắc Đẩu - một trong bốn trụ cột của đế quốc. Nghe nói anh không chỉ đẹp trai đến mức tàn nhẫn không chừa một con đường sống cho người thường, mà cấp độ lính gác cấp S trên đỉnh kim tự tháp! Nghe nói, cha anh là nguyên soái, từ lúc anh sinh ra đã bắt đầu sàng lọc người thích hợp có thiên phú xuất sắc khắp các hành tinh, cố gắng để con trai mình giành chiến thắng ở vạch xuất phát và mỉm cười ở vạch đích.
Nhưng như chúng ta đều biết, cấp độ lính gác càng cao thì càng khó tìm được dẫn đường xứng đôi. Đoàn Tuyết Phỉ có thể phù hợp tới 78% với Thích thiếu soái Thích Túc, tuyệt đối là đòn sát thủ mà cô đã trổ hết tài năng.
Sau đó, nhóc nhà quê ở hành tinh quê mùa trở lại Đoàn gia chạm trán phải hai người, đối với người chị Đoàn Tuyết Phỉ thì tự biết xấu hổ dẫn tới ghi hận trong lòng ... Đối với Thích thiếu soái thì kinh ngạc sững sờ sau đó có ý đồ xấu...
Phi phi phi, Đoàn Tiểu Khê tự động lược bỏ qua nội dung sai sự thật (?!) ở trên.
Cho nên không thể trách khi có rất nhiều bài đăng trên trên mạng không buông tha cậu. Trong đế quốc Tinh Hải rộng lớn, chỉ có người thừa kế của bốn quân đoàn mới đủ tư cách được gọi là thiếu soái. Khi quyền lực đế quốc dần suy yếu, hầu hết các hoàng thất chỉ còn lại ý nghĩa tượng trưng mà thiếu soái
có lực lượng vũ trang mạnh mẽ làm chỗ dựa, hiển nhiên như ngậm lượng vàng.
Mà với Thích thiếu soái Thích Túc, cho dù tất cả những người thừa kế của các thế gia quý tộc kéo chung một chỗ thì đó cũng chỉ là tinh anh nổi bật. Huống chi trước đây, anh không đánh dấu dẫn đường, không có người yêu thậm chí không có ai bên cạnh. Một đóa hoa cao ngạo giữ mình trong sạch còn lóng lánh ánh vàng, nói toẹt ra là tâm lý phổ biến của đám dân chúng là -- lặng lẽ ảo tưởng ở trong lòng chứ ai thật sự dám chạm vào người đó chết.
Ngay cả Đoàn Tuyết Phỉ có ngoại hình và tư chất xuất sắc, khi tin tức sắp sửa đính hôn với Thích thiếu soái Thích Túc truyền ra cũng nhận được những đánh giá tiêu cực gần như một chiều. Huống chi tư chất và đánh giá mọi thứ đều chạm đáy như Đoàn Tiểu Khê~
Có nói gì thì Đoàn Tuyết Phỉ cũng do chủ não quản lý cơ sở dữ liệu thông tin di truyền gien tính toán, là dẫn đường cao cấp có độ phù hợp đạt tới 78% cùng Thích thiếu soái Thích Túc. Chỉ dựa vào điều này thôi, cho dù có vô số người ghen tị với cô ấy cũng phải chấp nhận sự thật rằng cô ấy là đối tượng phù hợp nhất với Thích Túc.
Thế nhưng, lễ đính hôn đáng lẽ được thu hút rất nhiều sự chú ý, lại toát ra một Đoàn Tiểu Khê đầy biến số thần kỳ là chuyện gì đây?
Mà Đoàn Tiểu Khê chỉ có 27% tương xứng với Thích thiếu soái Thích Túc và không từ thủ đoạn đê tiện vô sỉ vội vàng bám dính lên như một quyển sách cấm, sự đồng tình, ủng hộ dành cho Đoàn Tuyết Phỉ trong nháy mắt tăng vọt vài phần trăm. Vì thế, Đoàn Tiểu Khê không có tiếng tăm gì bỗng nhiên nổi tiếng, mang một vẻ ngoài tuyệt trần xuất hiện trong tầm mắt công chúng.
Cảm ơn mạng internet đã bảo hộ công dân **, nếu không có sự cho phép của đương sự, dù có đăng bao nhiêu bài post cũng không thể trực tiếp nói rõ □□ có hình ảnh, có khuôn mặt thật, càng không cho phép moi ảnh x khi bé đến ảnh xx là người lớn.
Nếu không, đối với một người có tình huống nghiêm trọng như Đoàn Tiểu Khê, trong vô số bài viết bàn tán, bùng nổ xử lý, chỉ sợ không phải là số liệu hình ảnh được xử lý mờ ảo để lảnh tránh.
Dù sao Đoàn Tiểu Khê chăm chú xem mấy lần, cũng không dám chắc người trên đó là mình. Cũng không biết có được tính là may mắn trong bất hạnh. Đương nhiên, xét về giá trị tàn ác đôi bên thì sự may mắn này càng tương đối với nhóm thiếu nam thiếu nữ vô tri xoắn tay áo hăm he muốn gϊếŧ chết Đoàn Tiểu Khê~
#
Ở hành tinh đế đô, trong bệnh viện thánh quang nổi danh nhất, ở phòng nghiên cứu chữa bệnh cách ly khoa cảm nhiễm tổn thương ác tính của trùng tộc, bác sĩ điều trị Reid lại thấy bệnh nhân nhỏ của mình trong hành lang giám sát - Đoàn Tiểu Khê.
Thiếu niên xanh xao gầy gò dường như bị suy dinh dưỡng lâu ngày, bộ quần áo bệnh nhân trắng tinh trên người cậu rộng phình như có cơn gió gió thổi qua thì người sẽ tản ra như sương mù. Hiển nhiên vẻ ngoài cậu đẹp tinh tế nhưng dường như cậu có thói quen im lặng cúi thấp đầu, điều này khiến cho cậu dường như không có cảm giác tồn tại.
Bất cứ ai đã tiếp xúc với Đoàn Tiểu Khê trông như thế này, đều hoài nghi --- tiểu yêu tinh dám can đảm đào góc tường chị mình trước đêm đính hôn và có một đêm kí©ɧ ŧìиɧ bum bla bum bla không thể không nói với Thích thiếu soái Thích Túc, chính là người này?
Hoặc, trạng thái hiện tại là do mất trí nhớ tạo thành?
Không biết vì sao càng ở bên Đoàn Tiểu Khê càng lâu, bác sĩ Reid luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Ít nhất, đó là cảm giác của hắn.
Là một dẫn đường xuất sắc, thực thể ngưng tụ cho sức mạnh tinh thần của bác sĩ Reid là một bông hoa hướng dương, nó luôn nhạy cảm với hơi thở, cảm giác. Nếu phải miễn cưỡng miêu tả cảm nhận khi đối mặt với Đoàn Tiểu Khê thì đó là ở trên người cậu, hắn dường như không ngửi thấy hương vị ánh mặt trời, cậu càng biểu hiện vô hại thì càng làm cho lòng hắn sởn gai ốc.
Chính vì cảm giác này, xuất phát từ thái độ thận trọng và có trách nhiệm, hắn không ký vào biên bản cho phép cậu rời khỏi khu cách ly và được chuyển đến khu điều dưỡng mà còn đích thân dẫn đội ngũ y tế đến kiểm tra cẩn thận vài lần.
Tuy nhiên, tất cả các kết quả kiểm tra đều cho thấy bệnh nhân bé nhỏ của hắn xác xác thực thực chỉ bị mất trí nhớ chứ không phải bị nhiễm một loại ký sinh hay độc tố nào đó đặc thù nào đó trong trùng triều.
Thích Túc đã phái một chiếc tàu chiến để đưa Đoàn Tiểu Khê trở lại đế đô điều trị và không đề cập đến nơi cậu được tìm thấy, vì vậy, mặc dù bác sĩ Reid cũng là một thành viên của hệ thống y tế thuộc quân đoàn Bắc Đẩu nhưng tất cả những gì hắn hiểu biết cũng chỉ là thông tin trước khi Đoàn Tiểu Khê mất tích khi gặp phải trùng triều ở dải hành tinh Iris.
Riêng đối với những điều này, theo bác sĩ Reid thấy cậu được ánh sáng của nữ thần may mắn chiếu cố bám vào người.
Dẫn đường sau khi thức tỉnh, sẽ có một khoảng thời gian sức mạnh tinh thần bất ổn giống như cây non không chịu nổi mưa gió, cảm xúc không thể dao động quá lớn, nếu có một chút sơ suất sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Mà với Đoàn Tiểu Khê, đầu tiên cậu tiếp xúc với thuốc kí©h thí©ɧ tinh thần sau đó lên con tàu phi thuyền còn mạo hiểm kí©h thí©ɧ hơn khi gặp phải tinh tặc. Ngay tại thời điểm bốn phía tinh tặc cướp bóc, không sai, đỉnh điểm vẫn còn tiếp tục ------- càng thêm phát rồ khi trùng triều khủng bố đẫm máu không một dấu hiệu bùng nổ....
Hiện thực càng ngày càng tồi tệ, giậu đổ bìm leo, toàn bộ phi thuyền bao gồm tinh tặc chết bầm dập tan xác đến mức không thể ghép thành một thi thể hoàn chỉnh. Còn Đoàn Tiểu Khê mất tích thì mọi người coi như vùi thân vào bụng trùng tộc, không ai mà không nghĩ vậy, sau bao nhiêu ngày, đội tìm kiếm lại tìm được cậu.
Chẳng những không cụt tay gãy chân ngay cả lớp da biểu bì cũng không bị trầy xước một chút, vấn đề lớn nhất chỉ là mất trí nhớ... Rốt cuộc nữ thần may mắn yêu mến cậu không khoa học như thế nào vậy?
"Đoàn Tiểu Khê, lúc này, cậu nên xuất hiện ở phòng trấn an tổn thương về tinh thần."
Reid nhìn thấy cậu bám vào bức tường bảo vệ trong suốt của hành lang giám sát, tập trung quan sát những bệnh nhân nhiễm trùng ác tính bên trong, quả thực cậu còn tận tâm chuyên nghiệp hơn bác sĩ điều trị chính là hắn, hận không thể kéo cậu đi chụp não lần nữa.
Bên trong bức tường là một con côn trùng đầy xúc tu đang ngọ nguậy, ngoại trừ cái đầu người còn chưa bị virus nuốt chửng dị hoá hoàn toàn thì đã không có bất cứ thứ gì chứng minh gã đã từng là người.
Phòng bệnh hai bên hành lang giám sát đều là người bệnh giống nhau, mọi hành động của họ đều được phơi bày không góc chết dưới con mắt của các bác sĩ, y tá và nhà nghiên cứu, hoàn toàn không ** đáng nói. Trong quá trình lây nhiễm virus ác tính của trùng tộc, những bệnh nhân này đã phát sinh dị hoá ngược và mất đi khả năng tự nhận thức về hành vi đến lời nói, họ càng gần với côn trùng càng chắc chắn có tính công kích và tính lây bệnh nên phải luôn quan sát và giữ cảnh giác.
Bước chân vào đây như đặt mình trong một không gian hoang đường bị đủ loại dị hình côn trùng vây quanh, nhất là khi nghĩ rằng họ đã từng là đồng loại của mình thì cảm giác sợ hãi đè nén càng sâu hơn. Gần như tất cả những nhân viên y tá mới vào báo danh khoa này đều bị dọa khóc, không cũng bị nôn ói, một số bệnh nhân không hợp tác, chỉ cần được mời đến thăm khoa này, về cơ bản họ đều tích cực phối hợp với các bác sĩ điều trị.
Nhưng bác sĩ Reid lại không nhìn thấy những phản ứng bình thường này ở Đoàn Tiểu Khê, cậu đứng ở hành lang này nhìn vào mắt của những bệnh nhân kia, thậm chí còn khiến bác sĩ Reid nhớ đến cảnh cha mẹ dẫn mình ngồi trong bong bóng bơm hơi trong suốt để xem cảnh tượng thế giới biển.
"Chào bác sĩ Reid."
Đoàn Tiểu Khê lễ phép chào Reid rồi nghe hắn nhắc nhở, cậu liền ngoan ngoãn đi về phía phòng trấn an tinh thần.
Bất cứ ai nhìn vào đều thấy đây là cậu nhóc ngoan ngoãn và nghe lời như một con vật nhỏ, ngoan~