Chương 11.

Chương 11.

Đoàn Tiểu Khê vô tâm vô tư nhìn thấy khuôn mặt của Thích Túc trên màn hình trí não, lập tức cả người sững sờ.

Mái tóc dài vàng nhạt, đôi mắt xanh băng giá, một màu sắc thánh khiết lạnh lẽo kết hợp với khuôn mặt hoàn mỹ sắc sảo bóng bẩy kia, quả nhiên lạnh lùng đến mức làm cho người ta không có dũng khí khinh nhờn bất kính.

Tất nhiên, trong đó không bao gồm Đoàn Tiểu Khê rất vững chắc ở phương diện thần kinh nào đó~

Mặc dù cậu không có bất kỳ ký ức nào trước đây nhưng khi nhìn thấy người trước mặt mình, cậu có cảm giác kỳ lạ không thể giải thích nảy lên trong lòng, cụ thể là cái gì thì cậu không nói lên được, vì thế cậu qua loa và thô lỗ quy tội cho việc từng xem tác phẩm tiểu thuyết, phim điện ảnh và truyền hình và suy diễn hình dung trong đó rồi thèm nhỏ dãi sắc đẹp, à không, tim đập thình thịch chứ~

Bởi vậy, Đoàn Tiểu Khê không khỏi có chút nghi hoặc, theo một bài viết tầm phào trên mạng, nhóc nhà quê từ nông thôn trở lại Đoàn gia kinh ngạc chao đảo vì thiếu soái Thích Túc rồi sau đó có ý đồ xấu, tiếp đó đê hèn vô liêm sỉ thừa dịp ban đêm sờ soạng bò lên giường người ta... Nói không chừng, cậu làm thế thật.

Dù sao trích lời của thiếu niên trẻ trâu -- mình coi trọng xxx cho dù là kẻ địch với cả thế giới thì cũng muốn xxx.

Thích Túc ở đầu bên kia thấy Đoàn Tiểu Khê lại nhìn chằm chằm mình ngẩn người, anh cảm thấy thú vị vươn tay búng vào cái trán cậu trên màn hình ánh sáng: "Không phải nói mất trí nhớ à, sao vẫn là phản ứng này vậy?"

Màn hình nổi từng gợn sóng, Đoàn Tiểu Khê đột nhiên ngượng ngùng cười với Thích Túc. Đối với mối tình đầu, thiếu niên ngây ngô ngại ngùng ngược lại khiến bản thân lộ ra vẻ giống y như đúc lúc trước.

Thích Túc dẫm mìn không nhẹ từ cậu, đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim loại trên ngón cái bên tay trái cậu. Công cụ phạm tội vẫn còn mang trên người rồi cười ngốc như thế thật dễ chọc cho người ta trêu đùa ~

Lúc trước cậu nhóc thừa dịp đêm tối lẻn vào phòng anh, chuẩn bị mấy loại thuốc mê tự chế để trong chiếc nhẫn, tuy rằng cuối cùng không thành công nhưng lúc đó Thích Túc thật sự bị cậu làm cho tức cười.

Bây giờ nhớ lại, Thích Túc vẫn không biết sự chiếm hữu điên cuồng và cố chấp của Đoàn Tiểu Khê đối với mình đến từ đâu. Rõ ràng là lần đầu tiên cậu mới nhìn thấy anh trong hoa viên của Đoàn gia. Khi đó cậu đang ở thời kỳ mấu chốt thức tỉnh dị năng, cả người sốt cao, đầu óc không minh mẫn, cũng không biết làm cách nào mà chạy đến được đây. Nhưng rất nhanh sau đó, người hầu của Đoàn gia nhân lúc cậu ngẩn người đã dẫn khỏi hoa viên.

Cứ tưởng đây chỉ là một khúc nhạc đệm vô thưởng vô phạt, ai ngờ cậu nhóc có thể trạng éo le như vậy sau khi trời tối lại có thể xuyên qua nửa căn nhà Đoàn gia, thoát khỏi vòng vây tầng tầng lớp lớp bảo vệ dày đặc rồi lại xuất hiện trước mặt anh. Sống hơn hai mươi năm, cho dù có nhiều người ái mộ như cá diếc qua sông, Thích Túc chưa từng thấy... ai bằng mọi giá vượt rào như vậy.

Kinh ngạc trong chốc lát, Thích Túc dở khóc dở cười, ngay từ đầu không có ý gϊếŧ chết nhóc sắc quỷ ngay cả mạng cũng không muốn này nên mới dẫn đến lễ đính hôn theo dự định ban đầu bị hủy bỏ, khiến cho tinh thần của dân chúng các dải hành tinh hưng phấn kích động như gà chọi...

Vốn dĩ ban đầu Đoàn Tiểu Khê thật sự thờ ơ lựa chọn hình thức xem nhẹ với đối tượng kiêm người giám hộ đánh dấu mình, chỉ cần mình có ăn có uống cuộc sống trải qua thoải mái thì cậu nào có thời gian rỗi quan tâm Thích Túc tròn hay bẹp, béo hay gầy dù sao nếu không hợp tâm ý, cậu vẫn có chiêu hậu là luyện người thành xác sống ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không phải bây giờ cậu có việc muốn nhờ thì đã quên người ta từ lâu rồi.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Thích Túc qua màn hình ánh sáng, Đoàn Tiểu Khê cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và gục ngã trước vẻ đẹp của đối phương liền quyết định thay đổi hình thức che chắn trước đó sang chế độ quấy rối thả bong bóng màu hồng bay bay đầy trời, cậu dễ thay đổi vậy đó!

Với tư cách là người giám hộ hợp pháp của Đoàn Tiểu Khê, trí não của Thích Túc sẽ không từ chối liên kết màn hình ánh sáng của cậu trong những trường hợp không đặc biệt, vì vậy, chỉ trong vài ngày, anh và phụ tá Ôn Xu thường xuất hiện bên cạnh và thậm chí một số người khác trên chủ hạm may mắn được chứng kiến

lời nói ngọt ngào của thiếu niên trẻ trâu dẫm mìn chết người còn không đền mạng~

Ví dụ, Đoàn Tiểu Khê nói với Thích Túc ở bên kia màn hình: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã ngẩn người, anh có biết vì sao không? Bởi vì, anh cho em một cảm giác rất khác biệt, khác hẳn với mọi người cho dù em có mất trí nhớ nhưng em nghĩ rằng trái tim em, linh hồn em nhất định đã khắc ghi anh sâu sắc, rất đậm sâu nha~"

Ôn xu đang rót trà cho thiếu soái nhà mình mà tay run lên khiến trà đổ ra thảm, hắn bội phục sát đất như sét đánh đỉnh đầu a a a a~ cậu nhóc này đang trêu chọc thiếu soái nhà bọn họ đúng không?

Một ví dụ khác, cậu nhóc có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ đang đắm chìm trong nắng sớm, mặc một bộ đồng phục bệnh nhân màu trắng cầm một bài thơ mà cậu nói rằng mình viết bằng cảm xúc và đọc bằng tình cảm chân thành: "... Có lẽ, duyên phận kiếp trước đã định rồi... đôi mắt xanh như bông tuyết ngưng kết, ai sẽ đến làm cho anh tan chảy..."

Những người hộ vệ đang khởi động nóng người trong phòng huấn luyện và chuẩn bị đi theo thiếu soái nhà mình bắt đầu một ngày huấn luyện mới trên chiến trường trùng triều nhưng dưới màn đọc diễn cảm đầy nhiệt huyết và trong sáng của thiếu niên, tất cả đều run lên ba lần, những điều này là gì vậy? Thật sự không phải là công kích tinh thần kiểu mới nhắm vào thiếu soái bọn họ chứ? Ngay cả bọn họ không cẩn thận cũng thành cá trong chậu bị hại làm cho nổi da gà khắp người có biết không.

Thích Túc: . . .

Đám hộ vệ: Cho đến khi nghe hết bài thơ, họ cũng không thấy nét mặt thiếu soái khó chịu, thật sự là một nghị lực cứng như sắt thép đấy~

#

Đoàn Tiểu Khê không biết lời thổ lộ của mình khiến bao nhiêu người như bị thiên lôi cuồn cuộn quất xác và tinh thần tiều tụy đến mức nào, sau khi đọc thơ tình tự nghĩ ra xong, cậu vui vẻ ra ngoài đi dạo.

Khoa truyền nhiễm và chấn thương ác tính từ trùng tộc, phần lớn trong mắt dân chúng thấy là một nơi đáng sợ hơn rất nhiều so với nhà xác của bệnh viện nhưng cậu lại cảm thấy chỗ nào của nơi này cũng khiến cậu kinh ngạc, mỗi ngày đều căng ra.

Lại lần nữa nhìn thấy bệnh nhân nhỏ của bác sĩ Reid cầm dịch dinh dưỡng làm đồ uống, ngồi ở ngoài đại sảnh phòng cấp cứu và cậu đã uống đến cái thứ hai, dì y tá trưởng đi ngang qua bên cạnh cậu, mấp máy miệng nhưng rốt cuộc vẫn kìm chế không nói lời ngăn cản.

Ai bảo hình tượng hiện tại của Duẩn Tiểu Hi đã quét cao độ thiện cảm của hầu hết các nhân viên y tế rồi.

Cậu không tràn đầy năng lượng nhiệt huyết xung động, không áo quần lố lăng vui cười ồn ào cũng không theo đuổi cá tính mọi khía cạnh... Dường như Đoàn Tiểu Khê không có tật xấu gì mà hầu hết các bạn cùng trang lứa ở độ tuổi này đều mắc phải. Gầy yếu lại lặng lẽ, điều đó khiến cậu có vẻ ngoan ngoãn lạ thường. Ờm, được rồi vấn đề lớn ở đây là mọi người không phát hiện ra ╮(╯▽╰)╭

Bản thân Đoàn Tiểu Khê cũng không biết cậu cố chấp với dịch dinh dưỡng khiến tiếng xấu Đoàn gia bay tới tận đây. Bây giờ hầu hết nhân viên bệnh viện đều nhìn cậu với ánh mắt – cậu nhóc đáng thương không biết đã ăn bao nhiêu trái đắng, bị ngược đãi bao nhiêu mới cầm được dịch dinh dưỡng đã luyến tiếc không buông tay~ mắt thấy là thật, bọn họ không bao giờ ... tin tưởng lời đồn trên mạng nữa

Dì y tá trưởng cũng là người ủng hộ trung thành cho việc suy diễn, dì thực sự không nỡ nói với Đoàn Tiểu Khê đừng uống nữa, như thể một câu nói kia là một tội ác tày trời.

Sau khi Đoàn Tiểu Khê uống xong ống dịch dinh dưỡng thứ hai, âm thanh ầm ĩ đan xen với tiếng bước chân vội vã và pa lăng cáng cứu thương truyền đến từ lối đi cấp cứu bên cạnh đại sảnh phòng cấp cứu.

Đây là khoa truyền nhiễm và tổn thương ác tính từ trùng tộc, bệnh nhân được đưa đến đây đều là khẩn cấp, tình huống hiển nhiên không ổn.

"Belinda, Belinda đừng ngủ con ơi, dậy nhìn mẹ đi~"

"Bảo bối, con nhất định phải cố gắng, không sao đâu, có ba mẹ ở bên con, con sẽ không sao đâu!"

Bệnh nhân đang nằm trên băng ca đột nhiên mở mắt nhìn theo âm thanh.

"A a a a a a a! ! ! ! !"

Hai vợ chồng vừa khóc vừa động viên con gái đã hét lên buông tay con gái ra, nếu nam y tá bên cạnh không kịp phản ứng thì họ đã ngã mạnh xuống đất.

Đôi mắt của bệnh nhân không còn giống mắt người mà giống mắt kép dày đặc của côn trùng hơn. Khi cô ấy há miệng ra bắt đầu phun tơ.

Cha mẹ của cô gái thậm chí không có can đảm để nhìn cô ấy chứ đừng nói đến việc đến gần. Không phải họ không đủ yêu thương con gái mình, mà là dị biến như vậy đối với hầu hết mọi người đều không thể chấp nhận.

Từ lúc đi ra hành lang, các nhân viên y tế được đào tạo bài bản và có vị trí và cương vị riêng nhận được tin đã nhanh chóng tiếp nhận bệnh nhân và đưa đi cấp cứu, chỉ còn lại hai vợ chồng ở ngoài phòng bệnh, ôm đầu gào khóc trong sợ hãi và đau buồn. .

"Sao con lại không nghe lời, vì trở nên xinh đẹp mà ngay cả mạng cũng không cần sao?"

"Đã nói bao nhiêu lần với con, loại bướm mặt quỷ rất dễ lây nhiễm bệnh, đế quốc đã cấm rồi sao con còn lén lút đi... Tại sao lại có một nơi tội ác như vùng hoang tinh chứ, ma quỷ ma quỷ, bề ngoài mọi thứ ở nơi đó đều là ma quỷ!

“Belinda, Belinda, trả lại Belinda lại cho tôi…”

Bươm bướm?

Lặng lẽ quan sát một hồi, Đoàn Tiểu Khê lại phình ra tư thế mới, chọc chọc mở ra trí não.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ với đôi cánh bướm lộng lẫy dang ra sau lưng, xinh đẹp như nàng tiên hoa trong truyện cổ tích xuất hiện ở đầu danh sách tìm kiếm.

Carol Corona, một trong những nữ diễn viên hot nhất, được các chàng trai và cô gái yêu thích nhất.

Và đặc điểm lớn nhất của cô là đôi cánh bướm mộng ảo sau lưng khiến bao người mê mẩn.

Nói đến đây phải nhắc đến một loại côn trùng kỳ dị - đó là trùng người cánh bướm.

Trùng người cánh bướm là một nhánh của trùng tộc nhưng điều kỳ lạ là một số thành viên trong số chúng có thể biến đổi thành hình dạng rất giống con người. Thậm chí cá biệt có con còn cực kỳ xinh đẹp hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng nàng tiên hoa được lưu truyền từ thời xa xưa.

Năm đó, trên chiến trường trùng triều, trùng chúa cũng từng lợi dụng chúng nó mê hoặc con người và quả thực làm cho con người ăn mệt mấy lần. Cũng may trùng người cánh bướm có tính công kích không cao, bản thân không có trí tuệ, chỉ cần không bị lừa bởi bề ngoài che đậy tương tự như con người thì sự nguy hiểm gây ra cho con người thực ra rất nhỏ.

Phát triển cho tới bây giờ, vì vẻ đẹp như nàng tiên hoa mà có rất nhiều nhà giàu quyền quý kinh doanh nuôi một vài loài trùng người cánh bướm với vẻ ngoài hoàn hảo trong nhà kính và được coi là mốt.

Nhưng điều làm người ta tiếc nuối là trùng người cánh bướm tuy xinh đẹp nhưng lại không có trí tuệ, rốt cuộc vẫn là côn trùng. Giống như một con búp bê xinh đẹp biết cử động, nhan sắc tuy đẹp nhưng lại không có linh hồn.

Rất nhiều thời điểm, con người theo đuổi cái đẹp, thực sự có thể đạt đến mức méo mó và tàn nhẫn ... Cho dù loại tàn nhẫn này dùng ở trên người mình, cũng có rất nhiều người không hối hận.

Trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, Đoàn Tiểu Khê tạm thời bỏ qua giai đoạn con người dũng cảm không sợ tiến hành cấy ghép cánh bướm lên người mình, cậu vui vẻ phấn chấn chạy tới khu bệnh nhân nguy kịch bên kia hành lang giám sát.

Trong phòng bệnh, thân thể của hai chị em sinh đôi đã bị dị hóa hơn 70% do nhiễm virus nhưng đầu óc vẫn kiên cường tỉnh táo, đây phải nói là một kỳ tích.

Đoàn Tiểu Khê thông qua trí não, chọn ra hình ảnh một con trùng người cánh bướm xinh đẹp vô song, rực rỡ bày ra trước mặt hai chị em: "Biến các người thành như vậy, có nguyện ý không?"

Đôi mắt Namantha, Namanni đột nhiên sáng lên.