Chương 20 - Ba mươi trượng (3)

Trần Thuyên nói xong rồi ta vẫn còn mất một khắc ngơ ngác mới hiểu mình vừa gây nên chuyện lớn gì, nhìn Trần Thiệu Nghĩa thẳng lưng quỳ gối nhận chỉ nơi mũi thuyền, ta chẳng có thời gian suy nghĩ cho chín chắn, vội vàng xông ra hô lớn.

"Khoan đã.."

Xông ra rồi ta mới lờ mờ cảm thấy hành động của mình có gì đó không hợp lý. Nhưng trước trăm ngàn đôi mắt từ khắp nơi đang dán vào Trần Thiệu Nghĩa, ta biết hối hận thì đã quá muộn. Ta đành cắn răng quỳ xuống cạnh hắn, cúi người quỳ lạy trước thuyền rồng.

"Dân nữ Đoàn Điểm khấu kiến quan gia, quan gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Dân nữ biết nữ nhân không tham dự vào việc quốc gia đại sự, nhưng Đốc tướng quân phạm tội là vì bị dân nữ liên lụy, dân nữ không dám cầu xin quan gia khai ân giảm nhẹ hình phạt cho tướng quân, nhưng dân nữ cả gan cầu xin quan gia cho phép dân nữ cùng chịu một trăm quân côn này với chàng ấy, chàng ấy bị đánh bao nhiêu, dân nữ tình nguyện chịu bấy nhiêu."

Trần Thiệu Nghĩa dù đang quỳ nơi đầu thuyền vẫn quay lại mắng ta.

"Nàng nói lung tung cái gì đấy, mau mau rút lại lời nói ngu ngốc ấy đi."

Ta biết hắn lo lắng cho ta, nhưng hắn không hiểu ta đây tuy trời sinh sợ đau nhưng việc khiến ta sợ hơn chính là nợ nhân tình của người khác. Ta thà chết cùng hắn chứ không muốn cả đời sau này suốt ngày ghi nhớ ân huệ hắn đã vì ta mà chịu một trăm quân côn này, chính vì thế, ta mặc kệ Trần Thiệu Nghĩa nói gì, vẫn kiên quyết quỳ bất động.

Tuy mũi thuyền nhỏ nơi chúng ta cùng quỳ cách thuyền rồng vài trượng, ta vẫn có thể cảm thấy áp lực khủng khϊếp đang đè xuống, ta biết Trần Thuyên tức giận rồi. Ta tuy cúi đầu sát sàn thuyền nhưng có thể tưởng tượng được hai vai đang cứng ngắc cùng khuôn mặt nhăn nhó của hắn. Ta đoán hắn muốn chém gà dọa khỉ, dùng Trần Thiệu Nghĩa để thị uy với quan lại và dân chúng nhưng lại không ngờ ta ngu ngốc nhảy ra giữa đường. Quân vô hí ngôn, hắn muốn rút lại cũng không được nữa. Một trăm quân côn này chắc cũng đủ khiến ta nằm thêm nửa năm nữa trên giường, coi như là ta ngu ngốc một lần vậy.

Trong lúc ta cắn răng chờ đợi, đột nhiên mũi thuyền lại hơi lún xuống.

"Ồ, khẩu khí của cô bé này không hề tầm thường, ta thích." Tiếng nói vừa cất lên, một bàn tay nhỏ nhắn thô ráp liền xuất hiện trước mặt ta. Có chết ta cũng không bao giờ nghĩ tới lần đầu tiên đối diện sau mười mấy năm của ta và Anh Nguyệt quận chúa lại diễn ra như vậy. Bà cúi người trước mặt ta, khóe mắt mỉm cười sáng long lanh, hai bàn tay của bà ôm hai bên má ta xoa loạn, khuôn mặt xinh đẹp lại không ngớt mỉm cười. "Ái chà, cô bé có làn da thật đẹp, Thiệu Nghĩa quả nhiên có mắt nhìn."

Thoáng chốc ta ước mình bị ù tai, còn ngó qua lại thấy mặt Trần Thiệu Nghĩa đang quỳ bên cạnh đỏ bừng, Anh Nguyệt quận chúa nhìn phản ứng của bọn ta thì liền phá lên cười.

"Ai da, nhìn phản ứng này xem, cô bé, con có chắc Thiệu Nghĩa nhà ta chỉ là bằng hữu tốt không vậy? Tự cổ chí kim, chỉ có phụ nhân thay chồng nhận tội, ta chưa nghe cô nam quả nữ cùng chịu tội bao giờ. Nào, hôm nay có quận chúa ta và Thượng tướng quân ở đây, nếu lưỡng tình tương duyệt thì cứ mạnh dạn nói, hai ông bà già này sẽ thay con làm chủ."

Sau này nghĩ lại, nếu lúc này ta thông minh thuận nước đẩy thuyền, cứ thế mà gật đầu gả cho Trần Thiệu Nghĩa, trước mặt toàn dân thiên hạ cùng bá quan văn võ, Trần Thuyên sẽ không có lý do gì để từ chối, nếu như vậy những chuyện đáng tiếc sau này cũng sẽ không liên tiếp xảy ra. Nhưng trong thời khắc này, sự tình tiến triển quá nhanh làm ta không tiêu hóa kịp. Ta chỉ nghĩ sao bọn ta đang là tội nhân kháng chỉ đợi hành hình đã thành đối tượng mai mối thế này. Ta liếc qua Trần Thiệu Nghĩa cầu cứu thì đã thấy mặt mày hắn cũng ngơ ngác không kém, cõi lòng ta liền rơi lộp bộp vội vàng nói.

"Dân nữ xuất thân hèn mọn, không dám với cao, chỉ là sự tình hôm nay có chút bất tiện nên mới phải phiền phức Đốc tướng quân đưa dân nữ đi cùng. Dân nữ vạn lần không biết được lại gián tiếp làm hại tới tướng quân."

Ta nói xong còn vô cùng thành tâm khoanh tay vái Anh Nguyệt quận chúa, dáng vẻ thập phần khϊếp sợ. Ai dè, thấy ta như vậy, bà ấy lại quay sang vỗ vai Trần Thiệu Nghĩa nói.

"Con cũng thật là, nhìn thế này là vẫn chưa thổ lộ gì với con gái nhà người ta đúng không? Bảo sao cô nương nhà người ta da mặt mỏng không dám thú nhận. Nào, nam nhi đại trượng phu, mạnh dạn nói một câu, bà cô này chống lưng cho con."

Sự thay đổi trên khuôn mặt của Trần Thiệu Nghĩa có thể ví với con tôm sống bị nhúng vào nước sôi, chỉ một cái chớp mắt liền đỏ lựng nhưng hoa lựu đầu hè tháng sáu, nhưng cùng lúc đó, một giọng nói lập tức vang lên phía trên đầu như sấm sét trước cơn dông.

"Anh Nguyệt quận chúa là bậc bề trên, trẫm thiết nghĩ người nên phân biệt rõ ràng việc công và việc tư. Dù vì lý do gì, đốc tướng quân đã phạm tội coi thường thánh chỉ, luật lệ Đại Việt thưởng phạt phân minh, một trăm quân côn này vẫn phải chấp hành. Dân nữ Đoàn Điểm là dân thường mà dám trà trộn vào đoàn người của hoàng gia cũng là tội khi quân phạm thượng, phạt ngươi ba mươi trượng, từ ngày mai giáng làm nô tỳ thô sử, lập tức nhập cung. Không có thánh chỉ của trẫm, không được phép xuất cung."

Ta lúc này có cảm giác như người lạc đường lại rơi vào màn sương mù đặc quánh, đột nhiên không biết mình là ai hay đang ở đâu, ai đã giúp ta lĩnh chỉ tạ ơn, làm cách nào mà ta trở lại được nơi ở của mình. Cho tới lúc bị Chi thị ném lên giường đắp chăn kín đầu ta mới giật mình tỉnh táo. Rõ ràng Trần Thuyên đã nhân cơ hội này cắt đứt hoàn toàn liên kết của ta với Bách Nguyệt hội, đặt ta trong tầm kiểm soát của hắn, mà người tạo ra cơ hội này cho hắn rõ ràng là.. ta.

Ta bật dậy vò đầu đau khổ, trời đất ơi, ta không những đã tạo cơ hội cho kẻ địch biến mình thành nô tỳ mà còn khuyến mãi không cho hắn ba mươi trượng.

Con gà và con mèo, Liên Phúc, Astrid Chan và 49 người khác thích bài này.

19 Tháng mười hai 2020Tặng xuThíchTrích dẫn

Sai NguyenThành viên chuẩn

Bài viết:Tìm chủ đề177

Q1.