Chương 20 - Ba mươi trượng (2)

Đứng ngay ở đầu thuyền rồng lúc này đương nhiên là Trần Thuyên và lố nhố bá quan văn võ, trong số họ, ai ta cũng từng chạm mặt nhưng không thân thiết với ai.

Phía sau thuyền rồng là rất nhiều thuyền nhỏ hơn của người hoàng tộc, những người này tuy đều là khách quen của Bách Nguyệt hội nhưng bình thường mắt họ đều đặt trên đỉnh đầu, thấy con buôn là đối xử như gián chuột, chắc ta là ai họ còn không biết.

Lại tìm thêm một vòng, ta mới thấy Trần Thiệu Nghĩa đang lơ ngơ đứng trên một thuyền con ở rìa đội ngũ. Ta không chần chừ mà lập tức bắc tay lên mồm gọi hắn.

"Thiệu Nghĩa, ở đây."

Ta dùng thẳng tên của hắn vì giữa trăm ngàn tiếng hô hào ở đây, sẽ chẳng có ai rảnh mà để ý đến ta. Nhưng ta chắc chắn hắn sẽ nhận ta giọng của ta.

Quả nhiên không cần ta hô tới tiếng thứ ba, ánh mắt cùa hắn đã quét tới, thấy ta rồi còn lộ ra vẻ vui mừng. Đợi cho thuyền rồng cập bến, hắn liền lệnh cận vệ cho thuyền nhỏ tấp vào ngay trước mặt chúng ta. Giữa khung cảnh hỗn độn, chẳng có ai chú ý tới có hai cô gái lên một chiếc thuyền nhỏ. Nơi bọn ta đứng là bãi nước cạn, thuyền không thể vào sát, vì thế Chi thị liền ôm lấy ta, nhún chân nhảy lên thuyền. Vừa được thả ra, ta liền chạy tới trốn sau lưng Trần Thiệu Nghĩa, còn không quên nói.

"Ở đây nhiều người quá, chàng che giúp em với."

Hôm nay Trần Thiệu Nghĩa không mang theo kiếm mà mặc triều phục của hoàng tộc, mái tóc búi cao gọn gàng nhìn rất là vui lòng đẹp mắt. Có lẽ hắn biết ta không muốn để người khác nhìn thấy liền nhanh trí sai người quây kín khoang thuyền bằng rèm mỏng, xong xuôi mới kéo ta ngồi xuống bàn trà giữa thuyền dặn dò.

"Hôm nay quan gia đích thân ngự giá đi đón Điện súy Thượng tướng quân và Anh Nguyệt quận chúa hồi kinh. Đây là sự kiện trọng đại, nghi lễ phức tạp, lát nữa ta sẽ báo nàng là nữ quyến đi theo, có ai hỏi gì cũng không cần lên tiếng, biết chưa?"

Ta tuy gật đầu nhưng biết tỏng hắn đang nói dóc, cả cái kinh thành Thăng Long này đều biết hắn vốn mồ côi chạ mẹ từ nhỏ, tuy mang tiếng là con nuôi của Hưng Nhượng Vương nhưng vì ông ta gả cả hai con gái cho nhà vua nên bất đắc dĩ trở thành trai già ế vợ, lấy đâu ra nữ quyến. Nhưng trong tâm ta cũng có lòng riêng, bây giờ mà quay lại trên bờ thì cũng không có đường mà đi, vì thế ta rất vui vẻ không vạch trần hắn, ngoan ngoãn gật đầu, cầm chén uống trà.

Ừ, quả nhiên là người hoàng tộc có đãi ngộ đặc biệt, đến trà uống giả khuây cũng là loại thượng hạng, nếu uống loại trà này trong tửu quán thông thường cũng phải mấy chục lượng bạc một bình. Định giá xong bình trà ta lại ngó tới khoang thuyền xung quanh, rèm lụa mỏng dính như cánh ve, bàn ghế gỗ mun đen bóng, bình trà bạch ngọc, nội thất bậc này tuy không so sánh được với hoàng cung hoa lệ nhưng rõ ràng cũng không phải nhà giàu bình thường mới nổi, nếu đầu óc ta thông thoáng một chút, gả cho hắn cũng không phải là chủ ý tồi.

Thuyền rồng dừng bên bờ đê để đón Điện Súy Thượng tướng quân cùng người nhà, sau đó lập tức quay đầu. Đoàn quân đang dừng trên bờ đê được các vị phó tướng tiếp tục chỉ huy đi theo một hướng khác.

Đợi thuyền rồng quay trở lại giữa sông, các thuyền nhỏ xung quanh liền lục tục thay phiên nhau áp sát lại để báo danh cùng gửi lời chào đón. Phải đến gần một canh giờ sau, khi đoàn thuyền đã rẽ từ sông Nhị Hà vào nhánh sông nhỏ Tô Lịch để xuôi về hoàng cung thì mới đến lượt Trần Thiệu Nghĩa báo danh. Ta thấy hắn đứng thẳng tắp nơi đầu thuyền, đợi hai thuyền còn cách nhau hơn một trượng hắn mới khoanh tay cất tiếng.

"Đốc tướng quân Trần Thiệu Nghĩa bái kiến quan gia, quan gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thuộc hạ tham kiến Điện Súy Thượng tướng quân, Anh Nguyệt quận chúa và người nhà."

"Mới đó mà ta đã xa kinh thành hơn mười năm, Thiệu Nghĩa cũng đã là trang nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất rồi. Cha mẹ con tuy mất sớm nhưng cũng là chỗ quen biết với ta và Thượng tướng quân, chúng ta đều coi con như người nhà, ngẩng mặt lên để ta xem con lớn lên thế nào." Người trả lời là người có vóc dáng nhỏ bé cưỡi ngựa bên cạnh Thượng tướng quân mà ta nhìn thấy trên bờ đê, tuy ta chỉ nghe qua cái giọng nói này của bà ta một lần nhưng chưa bao giờ quên. Dù lúc này ta đang cùng toàn bộ người hầu và thị vệ trên thuyền quỳ gối phía sau Trần Thiệu Nghĩa nhưng mượn màn lụa che chắn, ta len lén ngẩng đâu nheo mắt nhìn bà ta.

Lúc này, người quan trọng trên thuyền rồng cũng đều đang đổ về đứng bên mé thuyền, chói lọi nhất đương nhiên là bóng áo bào vàng rực của Trần Thuyên, đứng bên cạnh hắn là vợ chồng Thượng tướng quân Phạm Ngũ Lão còn phía sau vợ chồng hai người họ, ta thấy bốn vị tướng quân trẻ, tuổi ước chừng bằng với Trần Thiệu Nghĩa. Người cha mà ta mới gặp hai lần đang mỉm cười từ ái nhìn Trần Thiệu Nghĩa, Anh Nguyệt Quận chúa đứng giữa cha ta và Trần Thuyên cũng che miệng nói cười gì đó với vị anh em thanh mai trúc mã của ta.

Vì vị trí quá xa lại thêm cách tấm màn lụa, ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của những người có mặt. Ta chỉ nghe thấy Trần Thiệu Nghĩa kiên nhẫn đứng đối đáp ở đầu thuyền. Nội dung câu chuyện vô cùng nhàm chán, quanh đi quẩn lại chỉ mấy chuyện gia sự lông gà vỏ tỏi như năm nay bao nhiêu tuổi, công trạng ra làm sao, công tác như thế nào, đã thành gia lập thất hay chưa? Ta vừa nghĩ có lẽ sẽ không ai hỏi tới mình, chẳng ngờ có một vị phụ nhân trẻ tuổi chỉ tay về phía ta rồi thì thầm gì đó với Anh Nguyệt quận chúa. Bà ta liền cất tiếng.

"Thiệu Nghĩa vừa nói vẫn chưa thành gia lập thất, trong nhà chỉ có bản thân, người hầu và thị vệ, vậy thì cớ sao thuyền nhỏ lại phải che rèm thế kia? Lẽ nào bên trong có người nào không tiện để chúng ta gặp mặt?"

Không hổ là Anh Nguyệt quận chúa, chỉ cần một, hai câu hỏi vu vơ đã có thể hướng toàn bộ sự chú ý của mọi người về phía chúng ta. Trong lòng ta liền cảm thấy khẩn trương nhìn Trần Thiệu Nghĩa. Quả nhiên hắn cũng quay lại nhìn ta, khuôn mặt xinh đẹp thoáng nhăn nhó, thoáng lại đỏ bừng, sau rồi mới gãi đầu nói.

"Bẩm quận chúa, hôm nay là ngày nghỉ của tiểu tướng nên tiểu tướng có mời một vị bằng hữu ra ngoại thành ngắm cảnh. Không ngờ đột ngột nhận được thánh chỉ lệnh tất cả hoàng tộc cùng chúng quan theo thuyền rồng tới đón Thượng tướng quân và quận chúa, sự tình gấp gáp, tiểu tướng không có thời gian đưa bằng hữu của mình về nên đành to gan dẫn nàng ấy đi cùng. Bằng hữu của thần vừa bị trọng thương cách đây không lâu, lại là cô nương chưa cưới gả, vì thế thần mới lệnh người dùng màn quây thuyền lại, tránh để nàng ấy hoảng sợ."

Ừ, trả lời chặt chẽ, hợp tình hợp lý, Trần Thiệu Nghĩa trong triều cũng không phải là một nhân vật có thể gây phong ba, ta những tưởng người khác sẽ không tiếp tục truy hỏi. Không ngờ tới, người lên tiếng đáp không phải là Anh Nguyệt quận chúa mà lại là anh em Trần Thuyên nhà ta.

"Trẫm không nhớ trong thánh chỉ có nói người tới được mang theo thân bằng quyến thuộc. Đây là sự kiện trọng đại của Quốc gia, đâu phải ai muốn tới là tới, nếu để người khả nghi trà trộn vào làm loạn liệu ngươi có chịu nổi trách nhiệm hay không? Đốc tướng quân nghĩ luật lệ Đại Việt ta quá lỏng lẻo nên ngươi có thể muốn làm gì thì làm, hay tướng quân ỷ mình là người hoàng tộc, trẫm sẽ không trách tội ngươi. Người đâu, đốc tướng quân Trần Thiệu Nghĩa coi thường thánh chỉ, phạt một trăm quân côn, giáng xuống làm lính gác cổng thành một tháng, giờ ngọ ngày mai lĩnh trượng trước ba quân."

Q1.