Hơn một tháng sau, địa bàn rộng lớn của hắn cũng cơ bản đã xây dựng xong, tường thành cũng đã được vây kín xung quanh, những ngôi nhà cũng đã được dựng lên ngay hàng thẳng lối, đường sá đi lại phía trong cũng được làm sạch sẽ gọn gàng.
Đường ống nước cũng đã được dẫn tới từng nhà dân thông qua những ống tre lớn đυ.c rỗng ruột nối dài, hắn không cho mọi người dùng các vật dụng chứa đựng nước để sử dụng vì hắn sợ tạo cơ hội cho muỗi sinh đẻ, muốn sử dụng nước thì đi lên một vị trí ống nối lắp vào dẫn nước về nhà sử dụng, còn không muốn sử dụng nước thì tháo ống ra cho nước tự chảy vào một cái mương nước được đào sẵn để dẫn nước thoát đi ra ngoài thành.
Cái “Cung điện” của hắn được hoàn thiện cuối cùng. Cung điện của hắn cũng được thiết kế đơn giản, phía trước chính là một đại sảnh rộng lớn với một “bảo tọa” đặt ở trên cao, gọi là “bảo tọa” cho nó ngầu chứ thực tế cũng chỉ là một cái ghế lớn làm bằng gỗ a.
“Bảo tọa” này của hắn được lão Đình cho phủ một lớp cỏ khô mềm và bên trên là một lớp da thú lớn bao bọc cố định lại, ngồi lên rất mềm mại và thoải mái. Phía trên “Bảo tọa” thì được treo lấy một đầu sói to lớn đã được bọn người Lão Đình xử lý rất tốt, vẫn còn để nguyên cả da bên ngoài, hai con mắt thì Trần Nguyên cũng không biết mấy lão kiếm đâu ra hai viên đá màu đỏ gắn vào. Đầu sói này chính là đầu của con sói đầu đàn bị Trần Nguyên gϊếŧ được kia, trông cái đầu sói đang nhe răng cùng đôi mắt đỏ ngòm càng thêm phần hung dữ.
Hai bên sảnh điện thì được bố trí hai dãy ghế, xen kẻ giữa các ghế chính là một bàn trà nhỏ, hắn muốn thiết kế như thế này để mọi người vừa uống trà vừa trò chuyện thì sẽ thêm phần thân mật hơn. Tuy giờ trà thì không có nhưng hắn cứ cho làm sẵn như vậy, tạm thời lấy nước thay trà tiếp khách cũng tốt.
Phòng làm việc của hắn thì nằm ngay sau chính điện, phòng làm việc thì đơn sơ gồm một cái bàn, một cái ghế cùng mấy cái kệ trống không. Ngay kế phòng làm việc chính là phòng ngủ của hắn, phòng ngủ thì có một chiếc giường lớn được làm từ những cây gỗ mài nhẵn ghép lại với nhau, bên trên được phủ lên một lớp cao cỏ khô mềm, trên cùng là một tấm da sói lớn ghép lại với nhau tạo thành.
Cũng vì lần này hắn xem như mình đã có nhà nên hắn qua thông báo với mẹ của Nguyễn Mai một tiếng, sau đó hắn đem nàng về ở chung luôn. Ở thời đại này không có cưới hỏi nhưng Trần Nguyên cũng âm thầm hứa với hắn rằng sau này hắn sẽ tổ chức một lễ cưới thật lớn cho nàng mới được.
Cũng trong một tháng này, Trần Nguyên liên tục nhận được tình báo từ Trần Tô gửi về, kèm theo đó là 5 cái vũ khí của bọn bộ lạc kia. Thấy những thứ vũ khí này, Trần Nguyên cũng chăm chú nghiên cứu,
“Thật đúng là những cây rìu này được làm bằng sắt a, thật không thể tin được, tuy nhiên trên lưỡi rìu vẫn còn rất nhiều lỗ rỗ do xỉ tạo nên, chứng tỏ bọn họ chỉ mới biết cách nung chảy quặng một cách thô sơ mà thôi”.
Thời gian dần trôi qua, một tháng nữa lại qua đi, tất cả các chiến sĩ bị thương lúc trước cũng đã hoàn toàn khỏi hắn khiến thao trường càng nhộn nhịn cảnh tập luyện.
Mùa đông cũng đã bắt đầu tới, tiết trời cũng bắt đầu trở lạnh với những con gió rét run người thổi qua, Trần Nguyên đoán bây giờ chắc cũng khoảng tháng 10 tháng 11 gì đó. Cũng may áo da thú cũng đã cấp tốc làm xong và đã được phân phát cho tất cả mọi người trong bộ lạc.
Giờ này đây, hắn đang bận trên người một chiếc áo da thú, gọi là áo cho vui vậy chứ thực chất chỉ là một mảnh da thú hình chữ nhật, ở giữa có khoét một cái lỗ để chui đầu vào, còn quanh hông hắn thì có một sợ dây mềm cũng được làm bằng da thú buộc quanh để có định lại hai cái “vạt áo” của mình.
Bên hông trái của hắn thì buộc lấy một con dao găm, con dao găm cũng được làm một cái vỏ bọc bằng da thú cứng, tiện cho việc rút dao ra vào mà không làm rách vỏ da.
Phía dưới hắn làm một chiếc “quần”, tất nhiên cũng được làm từ da thú, nhưng theo Trần Nguyên cái này gọi là cái quần thì cũng chưa đúng lắm mà phải gọi là một cái váy ngắn thì đúng hơn. Hắn cũng thiết kế một chiếc “qυầи ɭóŧ” gắn luôn vào chiếc quần đó. Nhiều khi nhìn cái quần do hắn thiết kế ra mà cũng thấy tức cười, trông chẳng khác gì một chiếc khóa trinh tiết thời trung cổ lại được bọc thêm bên ngoài một cái váy ngắn.
Ở một bên, Nguyễn Mai cũng đang say sưa ngắm lấy bản thân mình, trên ngực nàng có một mảnh da thú mềm hình chữ nhật dài quấn qua và được thắt nút ở một bên đủ để che kín hai bầu đồi núi xinh xắn kia của nàng. Phía dưới của nàng cũng dược che đậy bằng một cái “váy” da thú giống như của Trần Nguyên.
Thấy Trần Nguyên đang mải mê ngắm nhìn nàng, nàng liền ngước lên hỏi hắn,
“Chằng thấy thấy ta có xinh đẹp không?”
“Rất là xinh đẹp, nhưng trong mắt ta, nàng nếu không mặc gì sẽ càng xinh đẹp hơn”, Trần Nguyên cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Quỷ sứ hà”, nàng nghe vậy lền liếc mắt ngoáy hắn.
Trần Nguyên thấy vậy thì cười ha hả sảng khoái.
Sớm hôm sau, Trần Nguyên có mặt tại doanh trại, hắn ra hiệu lão Đình phân phát mặt nạ cho tất cả các chiến sĩ. Mọi người ai nấy đều phấn khích nhận lấy mặt nạ vì bọn hắn biết từ này trở về sau, thứ này sẽ chính là biểu tượng quân đoàn của bọn hắn.
“Hôm nay ta sẽ dẫn theo mười chiến sĩ đi tìm hiểu xung quanh, những người còn lại tiếp tục tập luyện, đợi tin tức của ta truyền về”, Trần Nguyên nghiêm túc nói, thông tin về bộ lạc kia trong khu vực địa bàn của hắn vẫn chưa được hắn công bố cho tất cả mọi người.
“Vâng, tộc trưởng”, tất cả mọi người đồng thanh đáp.
“Từ nay gọi ta là thủ lĩnh”, Trần Nguyên thay đổi cách gọi.
“Vâng, Thủ lĩnh”, tiếng mọi người lại lần nữa hô vang.
“Xuất phát”, Trần Nguyên hạ lệnh.
Mười chiến sĩ cấp tốc đeo lên mặt nạ của mình theo sao Trần Giang cùng Công Đoàn rời đi. Lần này Trần Nguyên dẫn người ra ngoài là muốn thăm dò thông tin về bộ lạc kia, những thông tin của Trần Tô truyền về có đôi chút vẫn mơ hồ nên hắn quyết định tự mình đi ra tìm hiểu.
Bọn người Trần Nguyên lao băng băng qua cánh rừng theo chỉ dẫn đến vị trí của bọn Trần Tô tụ tập.
“Tộc trưởng”, Trần Tô bọn người thấy đám người Trần Nguyên đến thì cấp tốc cung kính chào.
Trần Nguyên đưa tay ra hiệu mọi người im lặng,
“Tất cả ta đã nghe Trần Tô báo cáo, lần hành động này có thể sẽ gặp nguy hiểm, các ngươi nâng cao tinh thần lên cho ta”
“Vâng tộc trưởng”, tất cả bọn người đều đồng thanh đáp.
Trần Nguyên lúc này phất ta ra hiệu mọi người di chuyển. Bọn người Trần Nguyên bắt đầu ẩn nấp tiến đến gần phía bộ lạc kia, Trần Nguyên chọn một cái cây cao lớn bắt đầu leo lên, xa xa quan sát lại.
Hắn nhìn thấy bộ lạc kia những dãy nhà san sát, hắn cũng một trận ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh suy nghĩ lại, bọn người này ngay cả sắt còn biết nung chảy thì làm nhà kỹ thuật này có đáng là bao.
Trần Nguyên cẩn thận quan sát kỹ, những ngôi nhà của bộ lạc này đều được xây dựng từ đất sét, mái thì được lợp bằng những cây cỏ tranh phơi khô, hắn trông chẳng khác gì mấy ngôi nhà tranh ở quê nghèo của hắn, trên một vài ngôi nhà còn có khói bốc lên.
Có một đám người đang men theo một con đường đang vận chuyển đồ lui tới, hắn dõi theo thì phát hiện hướng bọn người kia di chuyển chính là hướng ra phía bờ sông Nhị Hà, Trần Nguyên còn nhìn thấy có một vài chiếc bè đang còn neo đậu dưới sông, Trần Nguyên lúc này suy nghĩ nếu bộ lạc này biết dùng bè di chuyển chứng tỏ phạm vi hoạt động của bọn người bộ lạc này phải nói là rất rộng lớn a.
Trần Nguyên chăm chú kỹ hơn như muốn tìm kiếm thứ gì, sau một hồi quan sát hắn bỗng nhiên “Ồ” lên. Hắn nhìn thấy một khoảng sân tập luyện rộng lớn, nhưng trên đó không có một quân đoàn nào mấy trăm người luyện tập mà chỉ có nheo nhóc năm sau người đang luyện tập với nhau, xung quanh sân tập thì cây cỏ mọc um tùm cả lên.
Trần Nguyên cảm thấy vô cùng kỳ quái, một bộ lạc có thể tinh luyện được sắt sao có thể yếu được, nhưng mạnh yếu không phải do sinh ra đã mặc định sẵn như vậy, mạnh mẽ chỉ có thể do tập luyện mà nên. Một con mãnh hỗ được nuôi nhốt trong chuồng thú từ nhỏ, không biết săn bắt, chiến đấu là gì thì nó cũng chẳng khác gì một con hổ giấy mà thôi.
Hắn chợt nhớ tới Trần Tô suy đoán lúc trước, có lẽ nguyên nhân khiến cho bọn chiến sĩ của bộ lạc này bị Trần Tô xem thường là yếu đuối chính là do không chịu luyện tập mà ra.
Não tử hắn bắt đầu cấp tốc xoay chuyển, hắn cắn răng quyết định chơi liều một vố lớn, đợt này hắn phải tốc chiến tốc thắng, đi nhanh về nhanh bởi hắn muốn điều động hết quân lực, đồng nghĩa với việc thành trì của hắn sẽ trống rỗng dẫn đến việc dễ dàng rơi vào bị tập kích. Hắn không muốn khi qua trở về thì bộ lạc của hắn mất bao nhiêu công sức xây dựng lại bị kẻ khác cho bưng đi mất.
“Trần Giang, bác cho người quay lại doanh trại điều động hết thảy binh sĩ đến đây, ta muốn kiểm tra thành quả luyện tập trong hai tháng qua của bọn hắn”, Trần Nguyên quay lại giao lệnh cho Trần Giang.
Trần Giang nhất thời mừng rỡ, rất nhanh chóng hắn điều người quay lại doanh trại thông báo lệnh triệu tập quân đội. Trong thời gian chờ đợi quân đội đến, Trần Nguyên tiếp tục quan sát lấy đám người của bộ lạc kia.
Hắn nhìn thấy được một cảnh yên bình, trẻ con thì vui đùa khắp nơi mà không một chút sợ hãi hung thú xung quanh, người người đều vui vẻ nói cười, có vẻ như bọn họ không hề lo lắng chiến tranh, mà cũng có lẽ bộ lạc của bọn hắn lâu lắm rồi chưa từng có chiến tranh xảy ra, Trần Nguyên nhìn những bức tường đất đổ xiêu xeo xung quanh do không được tu bổ là cũng đoán ra được phần nào.