Chương 10: Tạ ơn Bệ hạ ban thưởng!

Gã lạnh lùng nói:

- Cháu của tôi mới mười tuổi, nếu Bao thị lang tìm thần đồng mười ba tuổi đến so tài với cháu tôi, tôi đây cũng chỉ đành nhận thua.

Bao Chửng lắc đầu:

- Tôi không tìm Tăng Bố, tôi đề cử một đứa nhỏ, so với cháu trai ông còn nhỏ hơn hai tuổi, ông có bằng lòng nhận khiêu chiến hay không?

- Hả? Không biết Bao thị lang muốn đề cử người nào?

Trong lòng Trương Nghiêu Tá nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải Tăng Bố, gã không sợ.

Lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía Phạm Ninh, trong lòng Phạm Ninh vô cùng hối hận, sớm biết Bao Chửng muốn kéo mình xuống nước, chính hắn còn chạy đến nhìn Hoàng đế làm cái gì chứ!

Nhưng hiện tại hắn muốn chạy trốn là điều không thể, Vương An Thạch nắm chặt tay của hắn, chính là sợ hắn lâm trận bỏ chạy.

Bao Chửng nhìn thoáng qua Phạm Trọng Yêm, Phạm Trọng Yêm khẽ gật đầu, Bao Chửng liền cười với Phạm Ninh nói:

- Tiểu Phạm, qua chỗ ta nào!

Vương An Thạch nhẹ nhàng đẩy Phạm Ninh lên, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:

- Đừng sợ!

Đây không phải là vấn đề có sợ hay không, nếu chẳng may phải làm thơ viết thư pháp, chính hắn liền mất mặt lớn rồi.

Bất đắc dĩ, Phạm Ninh đành phải kiên trì quỳ với Thiên tử nói:

- Tiểu dân bái kiến Thiên tử, chúc Thiên tử hồng phúc tề thiên, thọ cùng trời đất!

Tám chữ cuối cùng là Phạm Ninh thuận miệng nói ra, nói xong, mặt của hắn liền đỏ, chỉ còn kém "thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ".

Triệu Trinh cũng không chú ý đến hắn nói cái gì, nhưng đối với thân phận của hắn lại rất hứng thú:

- Ngươi là con nhà ai?

Phạm Trọng Yêm bước ra khỏi hàng nói:

- Bệ hạ, đứa nhỏ này là cháu vi thần, tên là Phạm Ninh.

Triệu Trinh khẽ mỉm cười:

- Hóa ra là cháu Phạm công, quả nhiên là nhân tài.

Trong lịch sử, thời đại coi trọng thần đồng nhất chính là Tống triều, mà vị hoàng đế yêu thích thần đồng nhất lại chính là vị Tống Nhân Tông Triệu Trinh này, bởi vì nguyên nhân y không có con, vì vậy y luôn vô cùng yêu thích thần đồng.

Lúc này, Trương Nghiêu Tá khẽ đẩy nhẹ cháu của mình một chút, Trương Xuân cũng tiến lên quỳ xuống thi lễ.

Triệu Trinh đánh giá hai đứa trẻ một chút, tuy rằng Trương Xuân là cháu của quý phi, mình cũng xem như là dượng của cậu bé, nhưng bình tĩnh xem xét, y lại càng ưa thích Phạm Ninh hơn, đứa nhỏ này quần áo đơn giản, vẻ tự tin lộ ra từ trong xương tủy, khí chất thản nhiên, bình tĩnh, Trương Xuân so ra có vẻ kém.

Triệu Trinh cười nói với Bàng Tịch:

- Bàng tướng công có thể chọn một trong hai đứa bé này.

Bàng Tịch đương nhiên muốn Phạm Ninh, Phạm Trọng Yêm mang theo cháu ngàn dặm xa xôi đến mừng thọ cho mình, chính mình không thể không cho chút mặt mũi này, nhưng Trương quý phi là sủng phi, nếu trực tiếp chọn Phạm Ninh, vậy liền đắc tội với Trương quý phi.

Bàng Tịch ngẫm nghĩ một chút cười nói:

- Hai người đều là thần đồng thiên phú, rất khó chọn! Chỉ có thể chọn một người có tài học cao hơn, hôm nay mừng thọ sáu mươi tuổi của vi thần, vậy liền mời hai đứa bé này hiến thọ từ đi!

Trương Nghiêu Tá vội vàng nói:

- Nghe tiếng Âu Dương học sĩ thư pháp tuyệt diệu, vi thần đề cử Âu Dương công ghi chép lại từ cho hai đứa bé!

Những lời này vừa nói ra, Phạm Ninh thiếu chút nữa cười to, hóa ra vị Trương tiểu bằng hữu này thư pháp cũng hỏng bét, khó trách Vương An Thạch bảo mình đừng sợ.

Sắc mặt Triệu Trinh có chút khó coi, y bất mãn trừng mắt nhìn Trương Nghiêu Tá một cái, rồi cười nói với Âu Dương Tu:

- Vậy phiền Túy Ông tiên sinh.

Âu Dương Tu xấu hổ, vội vàng nói:

- Vi thần tuân chỉ!

Viết đương nhiên vẫn là do hai người tự viết, chỉ là để Âu Dương Tu sao lại một bản, không tính đến thư pháp của hai người bọn họ.

Phạm Ninh khẽ thở dài, vì không muốn để cho ông nội mất mặt, hắn đành phải lại lần nữa mượn thi từ của danh nhân rồi.

Phạm Ninh trầm tư thật lâu, sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ đến một bài từ chúc thọ, vô cùng thích hợp với cảnh ngày hôm nay, thời gian này cũng vừa vặn là ngày mười tám tháng chín, quả thực chính là ông trời tác hợp.

Hắn cầm bút viết ra: "Bốc toán tử? Tiếu tĩnh cúc hoa thiên."

Lúc này, Trương Xuân cũng viết rồi, đây cũng là do trước đó cậu ta đã chuẩn bị tốt, nếu đã gọi là thần đồng hiến thọ, chính là viết thi từ hiến cho thọ ông.

Âu Dương Tu mặt không chút cảm xúc sao lại thi từ của hai người một lần, lập tức đưa cho Bàng Tịch, Bàng Tịch không dám nhìn, trình lên thiên tử Triệu Trinh.

Lúc này, Âu Dương Tu lặng lẽ giơ ngón tay cái với Phạm Trọng Yêm, ý tứ khen ngợi trong mắt lộ ra không bỏ sót, Phạm Trọng Yêm lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Từ của Trương Xuân sáng nay Triệu Trinh cũng đã xem qua, nói thật, viết thật quá bình thường, tuy nhiên là do một đứa nhỏ mười tuổi viết ra, miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Triệu Trinh để bài từ Trương Xuân viết ở một bên, y lại xem kỹ bài từ của Phạm Ninh.

"Bốc toán tử? Tiễu tĩnh cúc hoa thiên"

Tiễu tĩnh cúc hoa thiên, tẩn tận ngô đồng vũ.

Bội cửu chu tao lạn mạn khai, chúc thọ đương đầu thủ.

Đỉnh đới thiên diệp hoàng, điệp tú kim lăng thổ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tiên chủng hoa dung vãn tiết hương, nhân nguyện tranh tiên đổ.

- Thơ hay!

Triệu Trinh vỗ bàn một cái, thở dài nói:

- Hay cho một câu "Tiễu tĩnh cúc hoa thiên, tẩn tận ngô đồng vũ", miêu tả cuối thu vô cùng nhuần nhuyễn.

Triệu Trinh đưa từ của Phạm Ninh cho mọi người, tất cả mọi người đều là người biết nhìn, đều trầm trồ khen ngợi, trên đầu Bàng Tịch cài một đóa hoa cúc màu vàng, không phải là Đỉnh đầu ngàn lá vàng sao?

Sắc mặt Trương Nghiêu Tá tái nhợt, nửa ngày không nói lên lời, gã quả thực có một loại đau lòng kiểu không dưng làm lợi cho người khác, gã rất muốn lại đưa ra một chút mánh khóe, nhưng Thiên tử đang ở ngay đây, gã do dự thật lâu, cuối cùng cũng không dám trở mặt chơi xấu.

Nhưng nếu bảo gã nhận thua như vậy mà rời đi, gã lại không cam lòng, muốn tìm lại cơ hội trở về.

Ánh mắt Trương Nghiêu Tá dừng lại trên người Phạm Ninh, chính là tên tiểu tử thối tha này đoạt đi cơ hội của cháu mình, lại còn là cháu của Phạm Trọng Yêm.

Nhưng gã cũng biết, cháu trai Trương Xuân của mình không bằng Phạm Ninh, căn bản không có cơ hội, nghĩ tới nghĩ lui, Trương Nghiêu Tá đành phải tự mình ra tay.

Trương Nghiêu Tá cười ha hả đi ra:

- Phạm thiếu lang thật sự là một thần đồng! Không bằng để tôi đến kiểm tra một chút.

Trong lòng Bao Chửng cảnh giác, Trương Nghiêu Tá này tuyệt đối không có ý tốt, y vừa muốn ngăn cản, Vương An Thạch lại nhẹ nhàng kéo y một chút, nháy mắt với y.

Từ ánh mắt của Vương An Thạch, Bao Chửng nhìn lại, chỉ thấy gương mặt Phạm Trọng Yêm tươi cười đang nhìn cháu trai mình, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong đối với cậu bé.

Bao Chửng lập tức không lên tiếng nữa, Phạm Trọng Yêm tín nhiệm cháu mình như vậy, chính mình cần gì phải lo lắng, y cũng đầy hy vọng nhìn về phía Phạm Ninh.

Phạm Ninh thi lễ nhỏ, bình tĩnh nói:

- Mong Quốc trượng chỉ giáo!

Trương Nghiêu Tá dựa vào nữ nhân lập nghiệp, văn học thô bỉ, nhưng thật ra gã lại rất thích câu đối, đây cũng chính là lĩnh vực duy nhất mà gã có thể xuất thủ.

Lông mày Trương Nghiêu Tá nhíu lại, râu chuột nhẹ nhếch lên nói:

- Chúng ta đối câu đối đi! Ta ra vế trên, ngươi đối vế dưới, nếu như ngươi có thể đối được, tôi liền thừa nhận ngươi lợi hại hơn cháu của ta.

Phạm Ninh khẽ mỉm cười, thong dong ứng chiến:

- Cung kính không bằng tuân mệnh, Quốc trượng, mời nói!

Mắt nhỏ của Trương Nghiêu Tá chậm rãi nheo lại, rung đùi đắc ý nói:

- Trong phủ ta có một bức họa, là hai con khỉ đốn củi ở trong núi, ta sẽ dùng nó để ra vế trên, Phạm Ninh nghe cho kỹ, "Hai vượn đốn củi trên núi đá, khỉ nhỏ vậy mà dám cưa (từ)".

Mọi người đều căm tức Trương Nghiêu Tá, không ngờ mượn câu đối để nhục mạ một đứa trẻ, quả thực rất mất thân phận.

Lúc này, Phạm Ninh lại không chút hoang mang nói:

- Mấy ngày hôm trước mưa thu ở Giang Hoài kéo dài, trên đường đi ta rơi vào trong một vũng bùn, mà khó thoát thân, không bằng ta lấy tình cảnh này để đối vế dưới, mời Quốc trượng nghe kỹ, "Con ngựa sa vào vũng bùn suông, lão súc sinh không thể nào nâng vó (đề)".

Vế dưới vừa đưa ra, quan viên xung quanh lập tức cười vang, Bao Chửng cười đến rớt nước mắt, y giơ ngón cái lên, một bạt tai này quả thực rất hả giận.

Phạm Trọng Yêm vuốt râu mỉm cười, vừa rồi Trương Nghiêu Tá ở trước mặt Quan gia lên tiếng làm nhục mình, mình cũng không muốn so đo với gã, để cháu trai thay mình cho gã một bạt tai không còn gì là tốt hơn, ngươi cũng không thể so đo với một đứa bé đi!

Mặt Trương Nghiêu Tá lúc đỏ lúc trắng, hiện tại muốn xuống đài không được, cuối cùng vẻ mặt già nua của gã căng hồng lên trừng mắt nhìn Phạm Ninh, tiến lên kéo cháu mình xám xịt mà đi.

Triệu Trinh cũng cười mà không nói, quốc trượng rõ ràng là tự rước lấy nhục, điều này cũng không thể trách người khác, y không hề cho rằng đó là toan tính, lại sinh ra hứng thú đối với Phạm Ninh, lại hỏi:

- Ngươi quê ở đâu?

- Tiểu dân quê ở thôn Tưởng Vịnh, Ngô huyện.

Triệu Trinh gật gật đầu:

- Đúng rồi, ngươi là cháu của Phạm công, quê hương của ngươi đương nhiên là ở Ngô huyện, ngươi có thể lại làm một bài thơ miêu tả quê mình không?

Phạm Ninh bất đắc dĩ, đành phải âm thầm tự xin lỗi: "Lục đại ca, thực sự xin lỗi huynh, lại mượn mặc bảo dùng một chút."

Hắn đi đi lại lại vài bước, dưới cái nhìn chăm chú của vô số danh sĩ quan lớn, hắn chậm rãi ngâm:

Đừng tưởng nhà nông rượu chạp xoàng,

Được mùa đãi khách lợn gà sang.

Núi trùm khe bọc ngờ không lối,

Liễu rậm hoa thưa lại có làng.

Cúng tế uy nghi kèn trống rộn,

Thói lề chất phác áo khăn thường.

Từ nay ví gặp đêm trăng rỗi,

Chống gậy sang chơi gõ cửa vang.

(Bài thơ "Du Sơn Tây thôn" của Lục Du – Bản dịch của Nguyễn Bích Ngô – Nguồn: "Thơ Lục Du", NXB Văn học, 1971)

Hắn vừa ngâm xong, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi và tiếng vỗ tay, Âu Dương Tu không kìm nổi cao giọng ủng hộ:

- Hay cho một "Núi trùm khe bọc ngờ không lối - Liễu rậm hoa thưa lại có làng", thật sự vô cùng tuyệt diệu!

Phạm Trọng Yêm cười không ngậm miệng lại được, bài thơ này vừa đọc ra, thanh danh thần đồng của cháu trai liền vững chắc, thật sự nâng cao vinh quang cho mình!

Bao Chửng vỗ vỗ bả vai ông, thở dài:

- Lão Phạm, thực hâm mộ ông có một đứa cháu như vậy!

Triệu Trinh vuốt râu tán thưởng không ngừng:



- Tiểu Phạm Ninh, quê hương của ngươi tốt như vậy, trẫm thật sự muốn đi đến thăm một chút.

- Bệ hạ nếu đến quê hương tiểu dân, tiểu dân liền xuống bếp làm thịt khô!

Đại sảnh lại vang lên một tràng cười to, trong lòng Triệu Trinh vô cùng yêu thích Phạm Ninh, y quay đầu hỏi Phạm Trọng Yêm:

- Vì sao không cho lệnh tôn thi khoa thi đồng tử?

Phạm Trọng Yêm vội vàng thi lễ:

- Kinh văn của nó còn rất yếu, thư pháp cũng không được, cần thêm thời gian tôi luyện, luyện thêm vài năm cơ sở, vi thần sẽ để nó đi thi kỳ thi đồng tử.

Triệu Trinh nhìn chăm chú vào Phạm Ninh, chậm rãi nói:

- Trẫm hy vọng có thể sớm ngày đọc được thi văn của ngươi trên triều đình.

- Phạm Ninh nhất định sẽ không khiến Bệ hạ thất vọng.

Triệu Trinh ngẫm nghĩ một chút, liền tháo ra một chuỗi phỉ thúy tím trên cổ tay đưa cho hắn:

- Cái này ban cho ngươi, mặt khác trẫm đặt thêm một tên tự cho ngươi.

- Tạ ơn Bệ hạ ban thưởng!

Triệu Trinh trầm tư một chút nói:

- Ngươi tên là Phạm Ninh, Gia Cát Lượng trong "Giới tử thư" có nói không sống đạm bạc không tỏ tường ý chí, không yên lặng không được thể nhìn xa, vậy trẫm liền ban thưởng ngươi tự Trí Viễn, từ hôm nay trở đi, liền gọi là Phạm Trí Viễn.

rong màn đêm, Phạm Ninh một mình trong phòng thu dọn đồ đạc, sáng mai hắn phải đi rồi.

Đồ đạc hắn mang đi không nhiều, chỉ có hai bộ quần áo mặc thay đổi và hai trăm quan tiền, nhưng lúc về lại thêm một cái rương tre lớn.

Trong rương cơ man là đồ đạc, có quà hắn mua cho cha mẹ, nhưng nhiều nhất vẫn là quà mà Âu Dương gia tặng cho hắn, gồm có một tấm lụa cực phẩm, do Âu Dương phu nhân đặc biệt tặng cho mẫu thân hắn.

Lúc này, sau lưng vang lên tiếng gõ cửa đều đều, Phạm Ninh cười nói:

- Tiểu Thiến tỷ, mời vào!

Cửa bật mở, Âu Dương Thiến bước đến. Mấy ngày này nàng đang dạy Phạm Ninh luyện chữ, giúp Phạm Ninh tiến bộ vượt bậc, tuy hai chữ "thư pháp" còn quá xa vời, nhưng chí ít cũng miễn cưỡng gọi là không mất mặt.

- Tặng đệ!

Âu Dương Thiến đưa cho hắn một chiếc hộp.

- Ta tặng đệ chiếc nghiên mực này, đây là quà mà cha tặng năm ta mười hai tuổi, vẫn chưa nỡ dùng, đệ nhận đi!

- Đa tạ Tiểu Thiến tỷ!

Phạm Ninh nhận chiếc hộp, nhìn thấy mắt Âu Dương Thiến đỏ au, giống như vừa khóc xong một trận, hắn bất chợt vô cùng cảm động, không ngờ chỉ vài ngày mà tình cảm của Tiểu Thiến tỷ đối với mình đã sâu sắc như vậy.

Âu Dương Thiến mắt ngấn nước, quệt nước mắt nói:

- A Bối tối nay đi rồi!

Phạm Ninh giật giật khóe miệng, hóa ra là mình ảo tưởng.

- Huynh ấy sao vậy?

- Chiều nay chàng nhận được tin dữ, phụ thân qua đời, chàng liền cùng huynh trưởng tức tốc về quê ngay trong đêm.

- Chỉ là về quê thôi mà! Đâu phải huynh ấy sẽ không quay lại nữa.

- Nhưng... nhưng phải đội tang 3 năm!

Âu Dương Thiến gục xuống bàn khóc nấc.

Hóa ra là vậy! Phạm Ninh mừng thầm trong bụng, cơ hội của mình tới rồi.

Hừm! Giậu đổ bìm leo, đúng là quá đáng.

Phạm Ninh liền thu lại nụ cười, nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Tiểu Thiến tỷ, đệ tặng tỷ hai câu thơ được không?

- Thơ gì?

Âu Dương Thiến ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa nhìn Phạm Ninh.

- Tình này nếu như đã mãi lâu dài

Thì đâu cần gặp nhau sớm tối.

Phạm Ninh ban đầu định viết cả bài thơ "Thước Kiều Tiên" ra, song lại cảm thấy hơi đáng tiếc, những câu chữ hoàn mĩ như vậy, nên giữ lại cho phu nhân tương lai của mình thì hơn! Tặng cho Âu Dương Thiến, thì đêm nay nàng cũng đem tặng lại cho Tăng Bố thôi.

- Tiểu Ninh, cảm ơn đệ! Đệ về rồi nhớ viết thư cho ta.

- Được! Mỗi ngày đệ sẽ viết một bức.

Âu Dương Thiến phì cười, vội khoát tay nói:

- Không cần đến mức đó, một hai tháng một bức là đủ rồi.

Phạm Ninh lôi đồ trang điểm và nước hoa mua tặng mẹ từ trong rương ra, đưa cho Âu Dương Thiến:

- Đệ tặng tỷ.

- Không được! Không được! Không được!

Âu Dương Thiến vội vàng từ chối: