Chương 9: Âu Dương Tu bất đắc dĩ !

- Ai nói ngươi rất bình thường!

Phía sau đột nhiên có một âm thanh làm mọi người quay đầu lại, ra là Vương An Thạch đi lên phía trước, chỉ thấy đôi mắt y đỏ bừng, đôi má có chút gầy gò.

Y đi lên trước chăm chăm về hướng của Phạm Ninh hành một lễ:

- Lời nói của ngươi, hơn hẳn Vương An Thạch ta đọc sách mười năm, xin nhận của ta một lễ.

Phạm Ninh thản nhiên cười:

- Ta chỉ muốn biết huynh có thể tiếp nhận không?

Vương An Thạch gật gật đầu:

- Ta cảm thấy vô cùng có đạo lý, ta nguyện dùng thêm thời gian mười năm nữa đi lĩnh ngộ thực tiễn!

Ngay lập tức mọi người rất kinh ngạc, Vương An Thạch những năm gần đây là một tú tài rất có danh tiếng, được công nhận tài học cao, y vậy mà lại hành lễ với một tiểu đồng tám tuổi, gọi là thụ giáo, quả thực chấn động tất cả mọi người.

Mọi người dồn dập hỏi Vương An Thạch, Âu Dương Tu là vì ủng hộ chính sách mới của Phạm Trọng Yêm mà bị giáng chức, mà Bàng Tịch thì tương đối đồng tình với Phạm Trọng Yêm, về cơ bản đều không phải là phe cánh bảo thủ.

Vương An Thạch kéo hai người đến một chỗ, đem cái lý luận đơn giản của Phạm Ninh nói với họ một lần, Âu Dương Tu nói không nên lời, cuối cùng y cũng tỉnh ngộ như được giác ngộ Phật Giáo tối cao.

Bàng Tịch vỗ một cái:

- Đứa trẻ này nhìn rất thấu đáo! Chúng ta sống mấy mươi năm rồi, nhưng lại không bằng một đứa trẻ.

Nói xong, Bàng Tịch lại thở dài:

- Hi Văn có tôn tử như thế này, ông ta cũng xem như là có người kế tục rồi!

Phạm Ninh gãi gãi đầu mình, quá nhiều sự khen ngợi tán dương, cho nên trên mặt hắn quả thực có chút không nhịn được.

***

Sau khi bước vào Bàng phủ, Âu Dương Tu đích thân đi chào hỏi, giao Phạm Ninh lại cho Tăng Bố chăm sóc, trong phủ khắp nơi đều là khách đến mừng thọ.

Tăng Bố dẫn Phạm Ninh đến một nơi thoáng đãng ít người, cười và nói:

- Không bằng chúng ta hãy tỉ thí một phen!

Phạm Ninh khẽ cười nói:

- Huynh muốn tỉ thí như thế nào?

- Mấy huynh đệ trong nhà chúng ta thích nhất là chơi đối chữ. Ta ra một câu, đệ đối lại một câu, lấy từ cuối cùng trong câu để đối.

Tinh thần của Phạm Ninh phấn khởi lên, đây cũng là trò mà hắn thích, chỉ cần không phải kêu hắn làm thơ thì được.

- Vậy thì bắt đầu đi! Huynh nói câu đầu tiên đi.

Tăng Bố nghĩ một chút liền nói:

- Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi!

Câu này có chút làm khó người, mới bắt đầu mà Tăng Bố đã ra một đề hiếm như vậy, trong lòng Tăng Bố rất đắc ý, chỉ một câu này nhưng hắn đã làm khó được đại ca rồi.

Phạm Ninh suy nghĩ một lúc, đột nhiên thốt lên:

- Bôi thâm hoàn bị hương liêu ngâm!

- Hay!

Phía sau có người lớn tiếng khen hay.

Hai người bị dọa một phen, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một viên quan độ chừng năm mươi tuổi đang đứng đằng sau, nước da đen huyền, thân hình mập mạp, đôi lông mày như thanh gươm, đôi mắt sắc bén, lợi hại như chim ưng hệt như có thể nhìn thấu được lòng người.

Phạm Ninh không hề quen biết người này, nhưng Tăng Bố biết đây là ai, cậu vội vàng hành lễ:

- Vãn bối Tăng Bố tham kiến Bao Công!

Phạm Ninh ngay lập tức bị dạo thêm một phen, viên quan mặt đen ánh mắt sắc bén này chính là Bao Chửng?

Hắn vội vàng nhìn vào trán của Bao Chửng, nhưng trên trán không hề có gì.

Bao Chửng khẽ cười nói:

- Ta vừa mới gặp lão Phạm, ông ta nói với ta rằng tôn tử thần đồng của ông ấy cũng đã đến rồi, ta đoán vị tiểu Phạm này chính là ngươi nhỉ!

Phạm Ninh không nói nên lời, làm thế nào mà tổ phụ có thể tuyên dương hắn ở khắp nơi như vậy, đây chẳng phải là tự đặt bản thân mình trên lửa sao? Nếu như mọi người đều chạy đến để khảo giáo một lần, thế chẳng phải là không muốn hắn sống nữa sao.

Kỳ thực, Phạm Trong Yêm là một phen tốn sức, ông ấy là đang lợi dụng khả năng sẵn có của mình để trải đường cho Phạm Ninh đó! Ở Đại Tống, thanh danh là thứ quan trọng nhất, thanh danh phải bắt đầu làm nên từ khi còn nhỏ. Ví như Yến Thù, từ khi còn nhỏ đã vang danh thiên hạ, cho nên tự nhiên sau khi thành niên thì có thể trở thành Tể tướng.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Đây mới thật sự là mục đích mà Phạm Trọng Yêm dẫn Phạm Ninh đến kinh thành, ông ta tuổi tác đã cao nhưng nhất định phải tận dụng một chút danh tiếng của mình để thay Phạm Ninh trải sẵn đường trước. Còn sau này phải dựa vào chính sự phấn đấu của bản thân hắn.

Bao Chửng nhìn về hướng Tăng Bố:

- Ngươi ra một chữ "Bôi", dường như rất khó, nhưng lại bị người ta trả lại cho một chữ "Ngâm", ngươi phải làm sao?

Tăng Bố chỉ đành cười gượng một tiếng, hắn cứ tưởng rằng Phạm Ninh sẽ tiếp đối "Bôi Mạc Đình", không ngờ rằng Phạm Ninh lại đáp trả bằng một từ còn hiếm gặp hơn, cái này gọi là lấy đá tự đập chân mình.

- Ván này ta thua!

Tăng Bố đối không ra từ "Ngâm", không biết làm thế nào chỉ đành nhận thua.

Bao Chửng cười ha hả, đưa ngón tay cái lên:

- Tiểu Phạm quả nhiên lợi hại, lão Bao ta cũng đã phục ngươi rồi!

Phạm Trọng Yêm ngồi trên đại sảnh, đang cùng nói chuyện phiếm với những người trẻ tuổi tài năng như Tư Mã Quang, Vương An Thạch, Tăng Củng, Phùng Kinh, lần này Phạm Trọng Yêm vào kinh chủ yếu giải quyết hai chuyện, một là chúc thọ Bàng Tịch, thứ nữa là khuyên bạn tốt Doãn Thù từ quan về Đặng Châu dưỡng bệnh.

Hai chuyện này đều đã làm xong, đặc biệt là Doãn Thù, hôm nay bộ Lại đặc sự đặc biệt xử lý, làm giấy tờ trí sĩ cho y, ngày mai liền có thể lên đường với ông, điều này khiến Phạm Trọng Yêm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Âu Dương Tu chậm rãi đi đến cười nói:

- Hi Văn, giao Phạm Ninh cho tôi đi! Tôi thu nhận nó làm đồ đệ, mười năm sau trả lại cho ông một tiến sĩ.

Phạm Trọng Yêm chỉ vào Âu Dương Tu cười với mọi người nói:

- Nhìn xem, người này chính là muốn lột da, tôi đây có một cháu trai có chút thiên phú, ông ta liền muốn cướp đi!

Tất cả mọi người đều mỉm cười, Âu Dương Tu lại thu hồi nụ cười, nhìn chăm chú vào Phạm Trọng Yêm nói:

- Tôi là nói thật, có thể đánh động đến con trai tôi, bây giờ đã không có, nó chính là người đầu tiên mười năm tôi mới gặp một lần, tôi rất hy vọng có thể thu nhận nó làm môn hạ.

Phạm Trọng Yêm thản nhiên cười, quay đầu lại hỏi Vương An Thạch:

- Thần đồng Phương Trọng Vĩnh quê ngươi sao rồi?

Vương An Thạch lắc đầu:

- Tiêu tán thành người thường rồi!

Âu Dương Tu hiểu được ý của Phạm Trọng Yêm, vội vàng nói:

- Tôi sẽ dốc lòng dạy bảo nó, yêu cầu nghiêm khắc, tỉ mỉ mài giũa nó, khiến cho nó trở thành ngọc đẹp, tuyệt không để nó phải mệt mỏi vì hư danh!

Phạm Trọng Yêm trầm mặc một lát, nói với mọi người:

- Vốn chủ ý của tôi là để nó về quê đi học, để nó trưởng thành trong nghịch cảnh, chờ sau khi thành niên, khẩn cầu mọi người nể mặt lão Phạm tôi, dẫn dắt nó nhiều hơn, trợ giúp nó, như vậy tôi liền có thể nhắm mắt.

Ông ta nói vô cùng thành khẩn, mọi người nghĩ đến tuổi tác ông ta đã cao, trong lời nói dường như có ý muốn ủy thác, trong lòng mọi người đều có chút thương cảm.

Dừng một chút, Phạm Trọng Yêm lại nói với Âu Dương Tu:

- Một đường bắc thượng tôi đã quan sát nó, nó là một người vô cùng độc lập, không giống như những đứa nhỏ bình thường, càng là nghịch cảnh, nó sẽ càng thu liễm, thâm tàng bất lộ, chỉ khi thời cơ đến, nó sẽ liền như đại bàng dang cánh, bay lượn với chín tầng mây, lần này tôi vào kinh, chính là đem nó của mười năm sau giao phó cho Vĩnh Thúc, nhưng hiện tại tôi muốn cho nó chính là sự bình thản và nghịch cảnh, mong Vĩnh Thúc thứ lỗi!

Âu Dương Tu bất đắc dĩ, chỉ đành yên lặng gật đầu, hôm nay Phạm Ninh viết: "Bờ đê liễu biếc nối Lạc Dương – Chính chốn năm xưa từng tay nắm" khiến y vô cùng rung động.

Cũng được, liền đợi thêm mấy năm nữa, Âu Dương Tu âm thầm hạ quyết tâm.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người hô to:

- Thiên tử giá lâm!

Mọi người cả kinh, tất cả đều đứng lên, chỉ thấy hai đội thị vệ nhanh chân chạy đến, đứng thành hai hàng hai bên đại sảnh, hôm nay là đại thọ sáu mươi của tể tướng Bàng Tịch, tất nhiên thiên tử Triệu Trinh sẽ đích thân đến chúc thọ y.

Một lát sau, chỉ thấy một đám thị vệ vây quanh một người đàn ông trung niên mặc thường phục, đầu đội mũ sa đen, chỉ thấy khuôn mặt y dài, da dẻ trắng ngần, khí chất ung dung, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại khí chất quân lâm thiên hạ, người vừa đến chính là thiên tử Triệu Trình, cũng chính là Tống Nhân Tông trong lịch sử.

Ông ta tại vị hơn bốn mươi năm, xã tắc yên ổn, kinh tế phát triển, thúc đẩy Bắc Tống ngày càng phồn vinh.

Đi đằng sau Triệu Trinh còn có một nam tử ngoài năm mươi tuổi, bộ dạng đoan chính, nhưng đôi mắt lại lộ ra một chút hung ác nham hiểm, nụ cười trên mặt cũng có chút bất chính, có vẻ kỳ quái.

Người đó chính là quốc trượng Trương Nghiêu Tá, trong tiểu thuyết hí kịch lưu truyền, nói đối thủ một mất một còn của Bao Chửng là Bàng thái sư, chính là nhân vật chính Bàng Tịch của buổi chúc thọ ngày hôm nay, nhưng trên thực tế cũng không phải, nguyên mẫu vốn có của Bàng thái sư là quốc trượng Trương Nghiêu Tá, phụ thân của Trương quý phi.

Trong tay Trương Nghiêu Tá còn dắt một đứa trẻ mười một tuổi, khuôn mặt ngược lại đầy thông minh, đôi mắt cũng tỏ vẻ rất cơ trí, cậu bé tên là Trương Xuân, là cháu trai của Trương Nghiêu Tá.

Âu Dương Tu thấp giọng nói với Phạm Trọng Yêm:

- Tên Trương Xuân kia nghe nói sách đã đọc qua thì sẽ không quên, là thần đồng hiếm thấy ở kinh thành, hôm nay Trương Nghiêu Tá dẫn cậu bé đến, nhất định là vì thần đồng hiến thọ mà đến.

Đây là một phong tục của Bắc Tống, bề trên mừng thọ, nhất định phải có một nam đồng thông minh lanh lợi đến hiến đào mừng thọ, biểu thị con cháu đầy đàn, mà đối với những cao môn quý hộ, nam đồng thông minh lanh lợi hiến đào mừng thọ đổi thành thần đồng hiến thơ, biểu thị gia tộc có người kế tục.



Bàng Tịch cũng có một cháu trai vô cùng thông minh, không cần người khác nhiều chuyện, vì vậy Phạm Trọng Yêm cũng không đích thân dẫn Phạm Ninh vào dự tiệc, chính là sợ Bàng Tịch nghĩ nhiều.

Nhưng dịp này các danh sĩ tập trung tụ họp cũng là một cơ hội trời ban để đứa nhỏ nổi danh, Trương Nghiêu Tá đương nhiên không muốn buông tha, gã liền mang theo cháu mình đến.

Bàng Tịch vội vàng tiến lên làm lễ với Quan gia, ông ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trương Xuân, trong lòng lập tức có chút không vui, Trương Nghiêu Tá là muốn đến tranh nổi bật với cháu mình sao?

Triệu Trinh cười hàn huyên với Bàng Tịch vài câu, xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Phạm Trọng Yêm, trong lòng y có chút áy náy, Tân chính là y để Phạm Trọng Yêm đến chủ trì, Tân chính thất bại, y lại không thể không đem đám người Phạm Trọng Yêm, Phú Bật đuổi ra khỏi kinh thành, để bọn họ trở thành người chịu tội thay.

- Phạm ái khanh, quân thần chúng ta đã lâu không gặp!

Phạm Trọng Yêm vội vàng tiến lên thi lễ:

- Vi thần cảm tạ Quan gia đặc phê Doãn học sĩ trí sĩ.

Triệu Trinh gật đầu:

- Nghe nói Phạm ái khanh được dân chúng ở Đặng Châu kính yêu, quản lý trường học vô cùng tốt, trẫm cũng cảm thấy vui mừng.

- Khiến Bệ hạ lo lắng, mong Bệ hạ chú ý giữ gìn long thể, chăm lo việc nước, khiến Đại Tống ta ngày càng thêm phồn vinh giàu mạnh!

Lúc này, Trương Nghiêu Tá có chút âm dương quái khí nói:

- Nói cho Phạm tri huyện một tin tức tốt, của cải hai năm nay triều đình thu vào, vượt xa năm thứ năm Khách Lịch!

Ngụ ý muốn nói là, không còn Tân chính, hai năm qua ngược lại triều đình rất tốt.

Phạm Trọng Yêm thản nhiên nói:

- Đây quả thực là một tin tức tốt, khiến Quốc trượng phải phí tâm rồi.

Phạm Trọng Yêm trong bông có kim, không để lộ thanh sắc rồi bất ngờ đâm một cái, Trương Nghiêu Tá lập tức á khẩu không trả lời được.

Trương Nghiêu Tá nhiều chuyện khiến Triệu Trinh có chút không vui, Tân chính Khánh Lịch là do dưới sự yêu cầu mãnh liệt của y mà tiến hành, đây chẳng phải nói quyết sách của Triệu Trinh y sai lầm sao?

Triệu Trinh khoát tay, nói với Trương Nghiêu Tá:

- Quốc trượng không phải có chuyện muốn nói với Bàng tướng công sao?

Trương Nghiêu Tá khôn khéo bậc nào, gã lập tức hiểu ra mình nói sai, Quan gia không muốn nói đến việc Tân chính, gã lập tức vứt Phạm Trọng Yêm qua một bên, kéo cháu mình cười tủm tỉm tiến lên nói với Bàng Tịch:

- Hôm nay là ngày lành của Bàng công, vì để biểu đạt một chút tâm ý của ta, ta đem cháu mình đến hiến thọ Bàng công.

Trong lòng Bàng Tịch giận dữ, nếu không phải có Quan gia ở đâu, hôm nay ông ta sẽ trở mặt với Trương Nghiêu Tá, mừng thọ mình, đến phiên họ Trương đến hiến thọ sao? Muốn lợi dụng ngày mừng thọ của mình để cháu trai gã nổi danh, tính toán thật hay!

Chỉ có điều Quan gia đang ở đây, ông đành phải nhịn lửa giận nói:

- Đa tạ ý tốt của Quốc trượng, chúc thọ hôm nay tôi đã sắp xếp xong xuôi, thật đáng tiếc, Quốc trượng nói chậm một bước rồi.

- Không sao, hai đứa bé cùng nhau hiến thọ, chẳng phải chuyện tốt nhân đôi sao?

Trương Nghiêu Tá chính là bắt lấy chủ ý này, gã biết rằng Bàng Tịch sẽ không mang cơ hội cho cháu mình, liền muốn đánh ép vào một cước, đưa cháu mình chen vào.

Bàng Tịch có chút khó xử, không đáp ứng sẽ đắc tội Trương Nghiêu Tá, đáp ứng thì ông lại không cam lòng.

Lúc này, Bao Chửng đứng ra cười nói:

- Bàng tướng công, hai vị thần đồng hiến thọ quả thực phù hợp với đại thọ sáu mươi tuổi, tuy nhiên do hai vị thần đồng hiến thọ, ta ngược lại muốn đánh giá một chút.

Trương Nghiêu Tá và Bao Chửng luôn luôn bất hòa, gã không nghĩ đến ở chuyện này Bao Chửng cũng muốn đối đầu với mình, lập tức cả giận nói:

- Bao thị lang, lời này của ông là có ý gì?

Bao Chửng vẫn như cũ cười tủm tỉm nói:

- Ý tứ của ta rất rõ ràng, một trong hai thần đồng nhất định phải họ Bàng, mà người kia lại không nhất định phải họ Trương, ta cảm thấy Bàng tướng công sẽ càng yêu thích thần đồng chân chính hiến thọ cho ông ấy hơn, Bàng tướng công, ông nói xem có đúng không?

Bàng Tịch hiểu được ý của Bao Chửng, đây chẳng khác nào làm lợi cho người khác, Trương Nghiêu Tá mượn Quan gia đến cưỡng ép để an bài song đồng chúc thọ, sắp xếp xong xuôi, cuối cùng lại không đến lượt gã, như vậy rất thú vị.

- Rất có lý!

Bàng Tịch gật gật đầu, hành lễ với Triệu Trinh nói:

- Bệ hạ, thọ thần của vi thần, quả thật hy vọng có thần đồng có thiên phú thực sự đến chúc thọ cho mình để lấy may mắn!

Triệu Trinh khẽ mỉm cười:

- Chuyện này do chủ nhà làm chủ, hôm nay trẫm cũng chỉ là khách!

Nói xong, y bước nhanh vào đại sảnh, ngồi xuống vị trí của mình.

Trong lòng Trương Nghiêu Tá âm thầm căm tức, tuy nhiên gã cũng đã điều tra, hôm nay có bảy tám đứa trẻ đến, có thể được xưng tụng là thần đồng, chỉ sợ cũng chỉ có Tăng Bố.