Chương 6

" Lâm Thiếu. Ta yêu ngươi "

" Lâm Thiếu. Ngươi có yêu ta không ? "

" Lâm Thiếu đây là quà cho ngươi "

" Này ! Nếu sau này ta không thể ở bên cạnh ngươi nữa thì sao ? "

" Hoá ra ta là kẻ đa tình như vậy."

" ngươi không thể yêu ta. Dù chỉ một chút sao ? "

" Lâm Thiếu ...

Lâm Thiếu

Lâm Thiếu... Cảm ơn ngươi. Có lẽ đây là lầm cuối ta có thể nhìn thấy ngươi "

" Lâm Thiếu.. Hy vọng ngươi có thể tìm thấy một nữa của mình. Tạm biệt "

Cả đời yêu một người. Hy sinh vì một người. Nhưng cuối cùng lại không nhận được sự đáp trả. Như vậy, có đáng không ? Có đáng để ngươi phải làm vậy không ?

" Nếu sau này ngươi yêu một ai đó. Thì bản thân ngươi cũng sẽ giống như ta lúc này vậy. Lâm Thiếu "

Lâm Thiếu đưa đôi tay thô ráp của mình khẽ lau đi những vết bụi trên tấm ảnh của Thanh Vân. Đặt xuống ngôi mộ của Thanh Vân một bó hoa bách hợp màu trắng tinh khiết tựa như tâm hồn của y.

" Ta về thăm lại ngươi đây "

Thanh Vân từ nhỏ là bạn thanh mai trúc mã của Lâm Thiếu. Nàng ta yêu hắn, làm mọi thứ vì hắn nhưng chưa từng đòi hỏi y phải yêu lại nàng. Cho đến khi chết cũng không thể nhận được một chút tình yêu của hắn

" Lâm Thiếu. Mau về đi. Ta không muốn ở đây nhìn ngươi cứ vuốt ve một tấm ảnh của người chết đâu " - Lâm Vũ khoanh tay đứng ở phía sau.

Lâm Thiếu đây chính là ca ca của Lâm Vũ. Hắn công tác tại Anh đã gần 4 năm, bây giờ thì được trở về lại Trung Quốc. Lâm Thiếu vốn không phải người mang trong mình dòng máu của nhà họ Lâm, y chỉ là con nuôi. Vì phu nhân Lâm gia sợ con trai nhà mình sẽ phá tan cái gia sản mà Cha Lâm đã gày dựng nên. Nên bà thà đưa đi làm từ thiện hoặc giao cho một người khác chứ không nguyện ý giao cho Lâm Vũ. Đây là lý do mà Lâm Thiếu được nhận nuôi

" Được rồi. Ta về "

Lâm Thiếu bỏ tay ra khỏi di ảnh rồi quay lưng bước đi. Cũng không nhìn lại ngôi mộ phía sau. Vì hắn biết Thanh Vân là một người tốt. Có thể sẽ được trời cao nhận thấy mà rung động rồi cho nàng tái sinh và có một hạnh phúc khác tốt hơn