Chương 5

Chương 5

"Anh là ai?" Tiểu Tuyết ngẩng đầu, người trước mặt một thân trang phục xa xỉ thoải mái, bộ dạng thực đẹp trai. Nhưng hiện tại cũng không phải lúc ngắm trai, xem ra cũng chẳngcó chuyện tốt lành gì, "Tôi không biết anh, cũng không biết anh đang nói cái gì."

"Cô không biết tôi, nhưng hẳn là biết Liễu Vĩnh Nhạc." Suất ca tà mị cười cười, trong mắt mang theo một tia âm ngoan.

"Biết, làm sao? Muốn báo thù à!" Bình tĩnh, Bình tĩnh, không được sợ.

"Không! Tôi sẽ không đánh phụ nữ, thế nhưng đàn em của tôi thì không tốt bụng như vậy đâu. Đắc tội bạn tôi, lại tự mình đưa lên cửa, đây là địa bàn của tôi a. Đánh một trận chứ, ra đi." Nam nhân hướng xa xa mỉm cười gật đầu.

Lần này đánh hay không cũng không phải do bản thân định đoạt rồi, anh trai à, ngàn vạn lần đừng đi ra đấy! Nhìn mấy nam tử áo đen đi về phía người kia, nếu chỉ có một mình mình thì không sao, nhưng còn anh trai a. Tiểu Tuyết nhắm mắt lại, chờ đợi nắm đấm rơi xuống. Trong lòng liên tục khẩn cầu anh trai đừng đi ra.

"Các cậu định làm gì?" Thấy Tiểu Tuyết bị mấy người mặc áo đen vây quanh, đại thúc đại sự chưa ổn đã nhanh chóng chạy tới. "Các cậu là ai? Định làm gì em gái tôi?" Đại thúc vươn hai tay chắn trước mặt Tiểu Tuyết, làm bộ dáng dũng cảm, chân lại đang không ngừng phát run, dù sao đánh nhau đối với y mà nói thực là chuyện quá xa vời.

Đột nhiên xuất hiện một đại thúc xinh đẹp như vậy, nam tử nghiền ngẫm nhìn nam nhân trước mắt, dễ thương ghê, run đến như thế vẫn làm bộ anh hùng. Khuôn mặt thiếu điều viết lên hai chữ 'sợ hãi' còn làm bộ trấn định. Suất ca cẩn thận đánh giá, trên khóe mắt có viên lệ chí thật đáng yêu, tâm không tự giác mềm nhũn ra.

"Muốn đánh liền đánh, nhìn cái gì, việc kia là do tôi làm, không liên quan tới anh ấy." Tiểu Tuyết đem đại thúc kéo ra phía sau, bộ dáng hùng hồn hy sinh.

"Ha ha! Có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm rồi, thực xin lỗi, tên tôi là Hà Kỳ. Xin hỏi vị đại thúc này tên là gì vậy?" Hà Kỳ bỗng chốc đổi giọng, chính hắn cũng chẳng biết tại sao. Nhìn đại thúc sợ hãi trước mặt không rõ vì sao trong lòng lại có cảm giác thương hương tiếc ngọc, đúng! Là thương hương tiếc ngọc.

"Tề Thiên Liệt." Thái độ Hà Kỳ thay đổi một trăm tám mươi độ khiến đại thúc trở tay không kịp, trả lời theo bản năng.

"Ha ha! Tề tiên sinh, thực xin lỗi, vừa rồi có chút hiểu lầm, làm các vị mất vui. Để tạ lỗi, cà phê lần này tôi mời, khuyến mại thêm một bữa ăn ngon, được chứ?" Hà Kỳ vươn tay, muốn bắt tay giảng hòa. Đại thúc vừa vươn tay chạm đến Hà Kỳ liền bị Tiểu Tuyết kéo lại. (Anh thật chân chó :v)

"Không cần, cám ơn ý tốt của anh, nhưng chúng tôi không có hứng thú. Đi! Anh!" Tiểu Tuyết kéo đại thúc ra ngoài, chỉ sợ Hà Kỳ đổi ý muốn cho bọn họ một trận.

"Cảm ơn nhiều!" Đại thúc quay đầu lại nhoẻn miệng cười với Hà Kỳ. Hà Kỳ bị nụ cười này làm cho ngây người. Thật đáng yêu, thật ôn nhu. "Tề Thiên Liệt!" Hà Kỳ như có chút đăm chiêu đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Tên trái lại nghe rất cương nghị, người thì... một trời một vực!

"Có chuyện gì à?" Ngồi xem kịch vui ở xa từ nãy, Liễu Vĩnh Nhạc đi tới. "Nam nhân kia là ai?" Bởi vì ở quá xa, hắn không thấy bộ dáng rõ ràng của người nọ, cho nên không có nhận ra nam nhân chínhlà đại thúc nhặt ve chai ngày đó. "Cậu quen? Đó là bạn trai của cô ta sao?"

"Không có. Uhm..... Chính là bạn trai cô ta, y thay 'nữ bạo lực'xin lỗi rồi, không cần đi đánh người à nha! Với cả cậu cũng không có ý muốn báo thù mà?" Hà Kỳ không định nói cho Liễu Vĩnh Nhạc biết sự thật. Hắn không muốn người mình hứng thú bị người khác chen vào.

"Tôi cũng không có nói báo thù, là do cậu tự nói." Liễu Vĩnh Nhạc nghe hắn nói liền cảm thấy nghi ngờ, có điềukhông để tâm nhiều.

"Đúng vậy a! Không phải muốn uống cà phê sao? Quán vừa ra một loại cà phê mới, đi! Uống thử xem!" Thấy hắn đánh trống lảng, Liễu Vĩnh Nhạc trong lòng nghi ngờ càng lớn. Hà Kỳ là một người xử sự chưa bao giờ nhún nhường, như thế nào lại thất thố như vậy. Có lẽ liên quan đến 'nữ bạo lực' kia, thú vị rồi đây. Mỗi người đều có mục đích riêng, mỉm cười rời đi.

--

[Đôi lời muốn nói: Chương này có chút ngắn. Vốn định cho Tiểu Tuyết bách hợp, nhưng cảm thấy xã hội như vậy có vẻ hơi điên rồ, muốn nghe ý kiến các đại nhân.]