Chương 34
Lâm Hình Tố và đại thúc hai người cùng đi, tuy là một Trung một Tây không giống nhau. Nhưng cũng tìm được rất nhiều chủ đề chung. Có thể trò chuyện với nhau. Cả buổi chiều bọn họ đều nói chuyện y học cùng với một số chuyện thấy được bên nước Anh. Buổi chiều cũng không có mấy người đến khám. Cho dù có vài người, Lâm Hình Tố cũng không định rời đi, mà là ngồi một bên quan sát đại thúc. Đại thúc chăm chú, trông thật đẹp. Lâm Hình Tố bất tri bất giác nhìn đến mê. Thời gian trôi rất nhanh, đảo mắt đã tới giờ tan tầm.
"Thiên Thiên, hiện tại hết giờ làm rồi. Có thể đi ra ngoài nha. Anh đã đáp ứng tôi rồi. Không thể đổi ý."
"Được rồi! Chờ tôi gọi điện cho Tiểu Kỳ. Nói cho cậu ấy một tiếng. Không cậu ấy lại ở nhà chờ tôi."
"Tiểu Kỳ? Ở nhà?" Lâm Hình Tố hơi híp mắt lại. Lộ ra hơi thở nguy hiểm, "Tại sao phải nói cho hắn biết?"
"Uhm, cậu ấy tạm thời đang ở trong nhà tôi. Sáng nay có chút chuyện nhỏ. Tôi lại bảo cậu ấy ở nhà chờ tôi. Bây giờ có lẽ sẽ không thể quay về trong chốc lát. Báo cho cậu ấy một tiếng."
"Ở nhà? Ở nhà ai? Ở nhà anh!"
"Đúng vậy a. Cậu ấy bây giờ đang ở nhà của tôi. Nhà cậu ấy có chút chuyện."
"A. Có phải không đây?" Cận thủy* tới nỗi đã vào trong nhà rồi. Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Đại thúc đơn thuần như vậy, còn chưa có bị ăn. Xem ra hắn coi như quân tử. Mình trái lại muốn mở mang hiểu biết một chút.
(*cận thủy: trong 'cận thủy lâu thai' – có ưu thế về địa lí)"A? Không phải đã lưu số vào rồi sao? Thế nào lại không có? Nhớ rõ ràng đã lưu số cậu ấy rồi mà." Đại thúc lẩm bẩm. Nhìn danh bạ điện thoại. Tổng cộng có ba số điện thoại. Không có cái nào tên là 'Hà Kỳ'. "Kỳ lạ."
"Làm sao vậy?" Nhìn đại thúc nhăn mày lại, ân cần hỏi.
"Nhớ rõ ràng đã cho số của Tiểu Kỳ vào. Vì sao lại không có? Tôi vừa có điện thoại. Còn chưa biết sử dụng lắm, số điện thoại của Tiểu Kỳ không tìm được." Lúc Tiểu Tuyết đi mua quần áo nhận được điện thoại Hà Kỳ gọi, liền đem số của hắn kéo vào danh sách đen. Đương nhiên không tìm được.
"Để tôi xem hộ anh." Cầm lấy điện thoại, vừa nhìn mặt lại trầm xuống. Cái điện thoại này không phải thứ đại thúc giai cấp vô sản có thể mua được. Nhất định là Hà Kỳ tặng. Tên này đã bắt đầu tiến công vật chất rồi. "Điện thoại này là ai đưa cho anh? Là Hà Kỳ sao."
"Không phải. Thế nào mà các cậu đều hỏi chuyện này vậy. Cái này thoạt nhìn không giống do tôi mua à? Chẳng lẽ nhìn có chút nữ tính sao? Có điều cũng không phải do tôi mua thật. Là Tiểu Tuyết mua đấy."
"Còn ai hỏi nữa? Tiểu Tuyết là ai?" Tiểu Tuyết là em gái của y. Cái này đương nhiên hắn biết rõ. Tiểu Tuyết chỉ là một sinh viên bình thường. Không có khả năng có tiền mua được loại điện thoại này. Nhìn kỹ thì cũng không phải là hàng nhái. Là đồ thật, không sai.
"Tiểu Kỳ a! Cậu ấy thấy cái điện thoại này cũng hỏi. Tiểu Tuyết là em gái tôi."
Không phải Hà Kỳ. Chẳng lẽ còn có những người khác. "Cái điện thoại này bao nhiêu tiền?"
"Một nghìn đồng. Rất đắt. Tôi lúc ấy không định mua. Thế nhưng Tiểu Tuyết nhất định muốn cái này, liền mua."
Lại nhìn thật cẩn thận. Xác thực không phải hàng nhái. Mà hàng nhái cũng không thể đến một nghìn đồng. Vả lại bộ điện thoại này không phải tùy tùy tiện tiện thì có thể mô phỏng theo. Sẽ không nhìn lầm, sau lưng đại thúc còn có một người. Hơn nữa cũng chính là chủ nhân thật sự của bộ điện thoại này.
"Mua ở đâu vậy?"
"Cậu rất thích sao? Đây là mua ở cửa hàng Nhạc Ngật. Là bạn học của Tiểu Tuyết – Liễu Vĩnh Nhạc giới thiệu. Cậu ấy nói bộ điện thoại này đang trong kỳ khuyến mại. Mua điện thoại tặng số điện thoại. Nếu như cậu thích, nhanh chóng đi mua đi. Qua đợt khuyến mại sẽ rất đắt."
"Không. Cám ơn. Tôi có điện thoại. Tôi đã xem rồi. Không có số của Hà Kỳ ở đây." Nhưng lại có số của Liễu Vĩnh Nhạc. "Tôi đã lưu số của tôi vào rồi. Tôi dùng máy của anh gọi một chút sang máy tôi. Lưu số anh vào." Thấy số điện thoại của đại thúc, càng thêm xác định ý nghĩ của mình. Đây không phải số điện thoại mà người bình thường có thể có. Điện thoại tốt mà số cũng đẹp. Có người đang giở trò. Liễu Vĩnh Nhạc chính là mấu chốt. Không phải là hắn tặng thì cũng là hắn được phái đến bên người đại thúc. Tám phần hắn là người thứ ba sau lưng đại thúc. Bạn học của Tiểu Tuyết. Đại học Nam Khoa. Phải điều tra một phen mới được. "Được rồi Thiên Thiên. Trong điện thoại anh đã có số của tôi rồi. Về sau có chuyện gì nhớ liên lạc với tôi. Đi thôi. Hà Kỳ chờ không thấy anh, tự nhiên sẽ gọi cho anh."
"Được rồi, chỉ có như vậy. Chúng ta đi thôi."
"Thiên Thiên thích đi chỗ nào?"
"Tôi cũng vừa chuyển tới đây. Cũng chưa quen thuộc chỗ này lắm, cậu nói đi đâu thì đi nơi ấy."
"Tôi cũng không biết. Để tôi gọi điện hỏi bạn tôi một chút. Alo, Thụy Đức. Ở đây thì chỗ nào phù hợp để đi chơi? Ta với Thiên Thiên đi cùng nhau." Đem hai chữ 'Thiên Thiên' nhấn mạnh.
"Thiếu gia. Nhạc Ngật Bất Dạ Thành. Có thể chơi suốt đêm. Bên trong có rất nhiều món ăn cũng như trò chơi dành cho các cặp đôi. Là nơi giải trí tốt nhất."
"OK. Đừng quấy rầy ta, tối nay có chuyện gì, thay ta giải quyết."
"Vâng, thiếu gia, chơi vui vẻ."
"Thiên Thiên. Đi. Chúng ta đi Nhạc Ngật Bất Dạ Thành."
"Tôi có thể dẫn em gái theo không? Tôi chưa từng ra ngoài một mình."
Đã điều tra nên biết rõ đại thúc có một cô em gái, Tề Tiểu Tuyết. Sinh viên trường đại học Nam Khoa. Là người giới thiệu đại thúc tới bệnh viện. Thế nhưng hắn không muốn tối nay có ai quấy rầy. Khó xử nói: "Tôi chỉ có hai vé vào cửa. Bộ không có em gái thì sợ tôi đem anh bắt mất sao? Đi thôi. Lần sau mời cả em gái anh đi cùng."
"Uhm. Vậy được rồi." Nếu cự tuyệt nữa thì có vẻ quá 'làm kiêu' rồi.
Lâm Hình Tố dẫn đại thúc đi. Cùng lúc, điện thoại Liễu Vĩnh Nhạc tự động cảnh báo: "Máy phụ báo cáo, máy phụ báo cáo. Có số điện thoại mới được lưu vào danh bạ. 183****8888." Liễu Vĩnh Nhạc mở ra xem. Máy đại thúc có thêm một số mới. Số không tệ, cực kỳ không tệ. Lâm Hình Tố là ai. Thế nào mà cho tới bây giờ chưa từng nghe qua. Đa số các kẻ có tiền hay nhân sĩ thượng lưu đều biết hết. Không nhớ có tên nào tên Lâm Hình Tố cả. Phải điều tra một chút.