Chương 95: Tình Cảm Thiếu Nữ

Người mắc tâm bệnh kiểu này phương pháp trị bệnh tốt nhất là khai thông tâm thần, nhưng nó lại hoàn toàn vô dụng đối với nam nhân, cuối cùng tinh thần lại bị Bạch Tử Tĩnh mạnh mẽ đã kích, vì vậy chỉ trong ngắn ngủn mấy ngày, Mộ Thần Hi từ sau khi hôn mê liền khôi phục toàn bộ ký ức, bao gồm cả đoạn ác mộng kia.

Y so với trước đây càng thêm trầm mặt kiệm lời, mỗi ngày trừ ăn và ngủ, còn lại đều ngồi ngẩn người, cả người bao phủ một tầng bóng tối, không cách nào thoát ra.

Không hỏi lý do vì sao mình phải ở chỗ này không được ra ngoài, cũng không hỏi công việc của y bàn giao thế nào, càng không quan tâm tình hình gần đây của năm thiếu niên kia, y không ngừng nghỉ mà chìm đắm bên trong thế giới riêng của mình, phiêu dật đến nỗi tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua liền đem y thổi bay, mặc dù là ăn được uống được, nhưng trọng lượng cơ thể lại mỗi ngày một giảm. (Heo: tui cũng muốn giống dzay á huhu (╥_╥) ăn không được uống cũng không được mà sao trọng lượng ngày một tăng dzay nè)

"Hi ca ca, chúng ta ra ngoài chơi nha?"

Hai tay chống cằm, nằm rạp trên tấm thảm trắng tinh, đôi chân giơ lên không trung đu đưa, trước mặt nam nhân Bạch Tử Tĩnh luôn là một bộ thanh thuần đáng yêu, đôi mắt linh động chớp chớp, đặc biệt đẹp đẽ.

Mềm mại sợi tóc tắm dưới mặt trời thành một màu nâu nhạt, khuôn mặt vốn trắng nõn hiện ra một màu xám xịt bệnh tật, Mộ Thần Hi ánh mắt trống rỗng nhìn cảnh sắc bên ngoài, hai tay ôm đầu gối, dựa trên cửa sổ thủy tinh lành lạnh, đôi môi mím chặt, không nói một câu.

"Hi ca ca, anh cả ngày đều ở ngốc ở trong phòng, cứ như vậy không bệnh cũng thành có bệnh mất, chúng ta đi ra ngoài hóng mát một chút đi nha?"

Không ngừng cố gắng, cô muốn giúp y khôi phục lại trạng thái vô ưu vô lo trước kia, đó mới là bộ dáng xinh đẹp nhất của nam nhân. (Heo: ủa làm như người khiến ẻm thành như vậy không phải cô dzay á)

Tâm tư thiếu nữ Mộ Thần Hi không thể đoán được, lúc thuận theo lại vì thế mà phát sinh một ít sự kiện không ngờ được, lúc chống cự lại đổi lấy dây dưa không dứt.

"Tôi không muốn đi..."

Giật giật khóe miệng, nam nhân tuyệt không thừa nhận là chính mình không muốn nghe bất kì ai luyên thuyên, y cần chính là yên tĩnh.

"Tại sao a?"

Mộ Thần Hi vẫn luôn ở trong phòng Bạch Tử Khiêm, ca ca trước giờ không thích người ngoài tiến vào nơi riêng tư của hắn, lại rộng rãi đem phòng ngủ nhường cho y, thậm chí còn sai người dựa theo ý nam nhân tu sửa lại, rèm cửa màu đen không còn đóng lại nữa, cái thảm đỏ như máu cũng bị thay thành màu trắng tinh, đống súng ống đáng sợ kia cũng bị dẹp đi...

Bĩu môi, nếu không biết chuyện của nam nhân, cô thậm chí còn hoài nghi ca ca có bệnh khiết phích nghiêm trọng kia cũng coi trọng y.

Giây tiếp theo, đôi mắt xinh đẹp liền phủ đầy âm u, có oan ức, có không cam lòng, còn có u oán.

"Hi ca ca, nếu không muốn đi, vậy chúng ta ở trong này tán gẫu đi."

Đan tay vào chống đỡ đầu, Bạch Tử Tĩnh cố trưng ra vẻ mặt ngây thơ nhất, mở to cặp mắt hắc bạch phân minh, tò mò nghiên đầu hỏi.

"Thời điểm anh ở cạnh Phàm ca, anh ấy làm thế nào chữa trị cho anh a ?"

Hoảng hốt một lát, nam nhân nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn tiểu cô nương vẻ mặt ngây thơ, không đành lòng mặc kệ.

"Hắn... Rất tốt."

Thanh đạm tiếng nói không chứa một tia gợn sóng, trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng thở dốc khe khẽ.

"Hắn đúng là rất tốt a!"

Khuôn mặt trắng nõn lộ ra một vệt đỏ ửng, ngượng ngùng cong lên mặt mày

"Phàm ca ca từ nhỏ đã lập chí phải trở thành một bác sĩ giỏi, thành tích học tập luôn đứng nhất toàn trường, là bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ sinh."

Lúm đồng tiền vui vẻ đâm nhói hai mắt nam nhân, khiến y nhớ lại thiếu nữ năm xưa đồng dạng vừa kéo tay y vừa xấu hổ nói: ca ca, em thích một người, hắn chính là bạch mã hoàng tử trong mộng của em...

Nam nhân nở nụ cười, màu mực con ngươi toát ra đau đớn khó nhìn thấy.

"Tiểu Tĩnh thích Phàm sao?"

"Ừm..." Vừa nhắc tới vương tử âu yếm trong lòng, thiếu nữ càng thêm thẹn thùng, hai tay bắt lấy làn váy vân vê.

"Ta từ nhỏ liền thích Phàm ca ca, nhưng anh ấy chỉ một lòng theo đuổi mộng tưởng, xưa nay... xưa nay đều không nhìn đến tình cảm của ta..."

Ủ rũ cúi đầu, thiếu nữ giờ khắc này không phải tiểu ác ma trong lòng nam nhân, mà là một nữ hài ngây thơ vẫn còn ôm nhiều mơ mộng trong tình cảm

"Ngươi có thể bày tỏ tình cảm với hắn."

Thích một người là một chuyện rất đơn giản, thế nhưng bày tỏ thì lại cần dũng khí lớn lao.

"Ta, ta không dám."

Tựa hồ biết được ý nghĩ của nam nhân, thiếu nữ chu môi, có chút thất bại, có chút sầu não.

"Ca ca nói ta còn nhỏ, đợi ta lớn lên đến thời điểm có thể nhận rõ ái tình, mới có thể nói ra. Nhưng là... Ta lại rất sợ hãi, vạn nhất Phàm ca ca thích người khác, vậy làm sao bây giờ?"

Vấn đề cuối cùng tạo ra một bầu không khí quỷ dị, thiếu nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên nhìn Mộ Thần Hi đang đắm mình dưới ánh mặt trời cách đó không xa.

"Không làm sao hết! Thân là người Bạch gia, đồ mình muốn liền dựa vào bản lĩnh đoạt lại."

Chính vào lúc này, một tiếng nói lạnh lẽo rất có tính sát phong cảnh vang lên.

"Ca ca? Anh về rồi hả?"

Bạch Tử Tĩnh đột nhiên từ trên thảm nhảy dựng lên, phảng phất đứa nhỏ làm chuyện xấu bị tóm, tay chân luống cuống.

Tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn em gái, Bạch Tử Khiêm không trả lời vấn đề của nàng, mà là trực tiếp đi tới nam nhân trước mặt, từ trên cao nhìn xuống.

"Đại thúc, xem ra anh rất nhàn. Vậy được rồi, ngày mai mấy người chúng ta đi show bên S thị, người trợ lý Comilla giới thiệu lại không được việc lắm, nếu anh hiện tại đã khỏi bệnh lại đang rãnh rỗi, không bằng liền trở về tại chức đi."

Sửng sốt một chút, nam nhân ngưỡng mặt lên, ánh mắt mê ly lộ ra không tín nhiệm dò xét.

Ngoài cửa sổ tia sáng bao lấy thân mình y, một thân y phục hằng ngày trắng tinh tôn lên thân thể nhỏ gầy, tóc mái như tơ lụa phủ trên má phải, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt mịn màng, con ngươi màu mực được bao phủ bởi một tầng lông mi dày cong vυ"t, sống mũi thẳng trắng nõn đáng yêu, đôi môi nhạt màu khẽ mở, tựa như kiệt tác của thượng đế, đem hết thảy vẻ đẹp đủ để kích lên thú tính của đàn ông đều đặt trên người Mộ Thần Hi.

Trong nháy mắt thất thần, Bạch Tử Khiêm hồi tưởng lại đêm đó một bộ dáng khác của nam nhân trên yến hội, trang phục cắt may tỉ mỉ cùng khí chất nhu hòa kia, tựa như thiên sứ không chút tì vết, sau lưng y giống như có một đôi cánh thật lớn phát ra luồn sáng thánh khiết, luôn có thể khơi lên lòng đố kị của ác ma, muốn xông lên đem đôi cánh đó bẽ gãy, sau đó tàn nhẫn mà chà đạp y, giam cầm y.

Chết tiệt! Bộ mày điên rồi hả! (Heo: thêm một anh rơi vào bể tình ( ̄∇ ̄)~)

Động một cái liền bùng nổ ước muốn bị lí trí cưỡng chế đè ép, Bạch Tử Khiêm cấp tốc loại bỏ du͙© vọиɠ khó tin kia, hẹp dài mắt phượng nheo lại trành một độ cong nguy hiểm, đôi môi khiêu gợi vẫn mang theo nụ cười lạnh lẽo.

"Trước khi chính thức nghỉ việc, anh vẫn là nhân viên của Tinh Hoàng, cũng là thϊếp thân trợ lý của nhóm Crazyburn bọn tôi."

"Vâng, tôi biết rồi..."

Lúng túng kéo khóe miệng, nam nhân không có bất kỳ ý kiến gì.

____________________

Heo: đọc thì không thấy gì nhưng bắt tay vô edit mới thấy tác giả như kiểu thần thánh hóa nhân vật ý miêu tả hoa hòe hoa hoẹt thì thôi đã vậy cứ tới đất diễn của nhân vật nào là y kiểu copy paste cái đoạn miêu tả đó gán vô vậy á ┐("д")┌ nên mình mạn phép lược bớt 7 7 49 từ ngữ hoa mỹ đó cho đỡ lủng củng câu văn hen.