Chương 42



Mộ Thần Hi run rẩy, sự bối rối cùng hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

"Anh và tôi thử kết giao đi." ( Heo_chan: nguyên văn là '大叔,和我交往吧' dịch ra là ' đại thúc và tôi trao đổi nó' mình không hiểu lắm nên tạm dịch như vậy. Bạn nào biết sửa cho mình nha!)

Nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt sững sờ của y thì với hành động đẩy hắn ra của Mộ Thần Hi đã là không thể tha thứ. Lăng Diễm bước về phía trước, đặt tay lên vai y, hơi cúi đầu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

"Cậu nói cái gì ?!"

Mộ Thần Hi cảm thấy trò đùa này không vui chút nào, thậm chí là rất ngớ ngẩn.

Y gạt tay Lăng Diễm ra, vừa lắc đầu vừa lùi từng bước về phía sau, giọng nói mang theo chút khẩn trương

"Lăng Diễm... Tôi xin lỗi, cậu thực sự là hiểu lầm rồi, tôi không......"

"Đại thúc, lời tôi nói đều là thật lòng."

Ngắt lời y, Lăng Diễm lại ôm lấy cơ thể của người đàn ông vào lòng để phòng ngừa y lại trốn thoát

"Đại thúc, tôi thật sự muốn cùng anh kết giao. "

Nam nhân không kiềm chế được mà bất ngờ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhưng khi đối diện với cặp mắt nóng cháy của Lăng Diễm thì sợ hãi lại chuyển dần thành thờ ơ. Thùy mâu đen nhánh loé lên một tia trào phúng

"Cậu thật sự thích tôi sao? Hay đúng hơn là thích cơ thể tôi? Cậu là muốn giống Tô Hạo Vũ, chơi chán thì bỏ? Hay cậu nghĩ cậu có thể thâu tóm mọi thứ vào lòng bàn tay, từ tay bạn mình cướp đi bạn tình của hắn để chứng tỏ khả năng của bản thân? "

Lăng Diễm đột nhiên có điểm run rẩy. Hoàn toàn không ngờ được người nam nhân luôn an tĩnh yếu đuối có thể nói những lời như vậy?

"Cậu làm sao có thể động tâm với tôi được? Nếu cậu thật sự thích thân thể này thì liền chiếm lấy nó đi. Nhưng mà sau khi thỏa mãn rồi thì đừng quấy rối tôi nữa, hãy để tôi làm tốt công việc quản lý này."

Mộ Thần Hi nhắm mắt lại, im lặng không nói, nước mắt không ngừng rơi xuống. Hàm răng trắng cắn chặt đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ.

"Đại thúc, ngươi....."

Lăng Diễm thật sự rất bất ngờ. Thả lỏng tay, cảm xúc trong mắt trở nên cực kỳ phức tạp, không biết diễn tả thế nào.

"Tôi chỉ là một người quản lý nho nhỏ, chân bị tàn tật còn khuôn mặt thì xấu xí thế này. Thật sự là không có chỗ nào đặc biệt, hằng ngày lại phải vất vả kiếm từng đồng lương sống tạm bợ."

Nam nhân thấy lực đạo trên thân đã giảm bớt, liền khập khiễng rời đi vòng tay của Lăng Diễm, sau đó quay đầu lại tiếp tục nói. Khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên tóc đỏ mờ ảo trong màn đêm, hơi cuối đầu để mái tóc đen che đi vết sẹo trên gương mặt cũng như nỗi tuyệt vọng trong lòng của y.

Nam nhân thật muốn phỉ nhổ chính mình, nhưng y không thể thoát khỏi sự cường thế của Lăng Diễm. Mộ Thần Hi nghĩ rằng, miễn là thoả mãn nhu cầu của nhau, sau đó hắn liền sẽ như Tô Hạo Vũ có mới nới cũ, rồi họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

"Đại thúc, không phải ý đó, tôi chỉ..." chỉ đơn giản là hứng thú với cơ thể của anh......

Lăng Diễm thật muốn cắn lưỡi mình, những lời phía sau hắn tuyệt đối sẽ không nói ra. Đã gặp qua biết bao nhiêu mỹ nhân, đã luyện thuần thục cách nhóm lửa trong một mối quan hệ, nhưng không biết tại sao khi đối mặt với vẻ mặt đau buồn của nam nhân tâm hắn lại ẩn ẩn đau.

Nam nhân nở nụ cười tự giễu, mắt nhoè đi.

Y không phải kẻ ngốc, cũng không phải là kẻ trì độn, y là người không có gì hấp dẫn, từ mười năm trước hắn đã hiểu, đó là chuyện không thể thay đổi. Thậm chí đã qua rất nhiều năm y vẫn bị ám ảnh bởi quá khứ của bản thân, nhưng y cũng chắc chắn rằng, thứ mà Lăng Diễm hứng thú cũng chỉ là cơ thể này mà thôi.

"Ngày mai có việc cần thông báo, tôi không muốn lãng phí thời gian, cậu nhanh lên......"

Mộ Thần Hi cắn răng, móng tay bấm sâu vào da thịt, cảm giác ấm áp của máu thịt truyền tới. Đau.....nhưng đủ để an ủi bản thân.

Nam nhân không nhìn biểu tình của Lăng Diễm, tim đau như chết lặng. Nâng cánh tay đang run rẩy lên, chậm chạp cởi từng cúc áo.

"Đại thúc, anh đang làm gì?"Lăng Diễm sửng sốt nhìn hành động của Mộ Thần Hi, nhưng lại không muốn ngăn cản, hắn trừng to mắt nhìn chằm chằm nam nhân từ tốn thoát từng tầng y phục, không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Mộ Thần Hi nghe được tiếng nuốt nước bọt phát ra từ phía Lăng Diễm, mặc dù là bản thân tự nguyện nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt...

Từng hạt cúc áo dần dần được cởi ra, áo khoác từ từ trượt xuống, chỉ còn một kiện áo đơn hồng phấn bên trong, dưới ánh trăng mờ nhạt lại làm cho người đàn ông phá lệ nhu hoà cùng dụ hoặc, kiện áo đơn nọ giống như vật cản, che mất cảnh đẹp bên trong.

Đột nhiên mũi của Lăng Diễm nóng lên, hắn cuống quít nâng tay lên che mũi. Không ngoài dự đoán, hắn lần thứ hai nhìn đến mức chảy máu cam.

"Đại thúc, dừng lại đi, tôi không thể đảm bảo bản thân sẽ không hoá thành một con sắc lang."

Không thể không trước lên tiến ngăn cản hành động của nam nhân, Lăng Diễm than thở, lấy ra một kiện khăn tay chặn dưới mũi, bắt đầu mạnh bạo mà lau máu mũi.

Lời của Lăng Diễm thành công dừng lại động tác của Mộ Thần Hi, y đứng yên tại chỗ, hai tay vẫn đặt trên hàng cúc áo, cúi đầu giấu đi biểu tình trong ánh sáng nhợt nhạt.

Lăng Diễm nhanh chóng xử lý tình trạng chảy máu mũi của bản thân, bối rối gãi đầu nhìn về phía nam nhân

"Đại thúc, tôi....tôi xin lỗi a."

Có lẽ là vì bị mấy lời nói kia của nam nhân làm cho mất đi tính thú, cũng có lẽ vì hắn cảm thấy việc chảy máu cam là một việc rất đang xấu hổ, lòng tự trọng cường liệt không cho hắn ép buộc người khác, mỹ nhân bên cạnh hắn không thiếu, mỗi khi kết giao cũng là ngươi tình ta nguyện, bây giờ hắn lại đi cường ép một đại thúc, người khác biết được không cười rụng răng mới là lạ.

Nghĩ vậy, Lăng Diễm liền loại bỏ ý niệm hiện tại trong đầu đối với Mộ Thần Hi. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, không vội...

"Đại thúc, vừa rồi tôi chỉ là nhất thời lỗ mãng, nếu anh tức giận thì cho tôi xin lỗi, được chứ!?"

Lăn Diễm vứt đi chiếc khăn tay nhuốm máu, nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng, bước lên phía trước, cúi xuống nhặt lên áo khoác của nam nhân, sau đó trước ánh mắt kinh nghi của Mộ Thần Hi, khoác lên vai y, kiều mị mà dựa lên vai nam nhân làm nũng, cả khối thân thể cao lớn co rúm lại đáng thương hề hề mà oa trong lòng nam nhân gầy yếu, dùng âm thanh trầm thấp đủ làm cho tất cả fan mê âm nhạc phải thét chói tai, chân thành mười phần mà lặp lại lời xin lỗi "Đại thúc, anh tha thứ cho tôi đi! Tất cả là lỗi của tôi, khiến anh tức giận. Anh muốn đấm đá gì tôi cũng được, miễn là anh đừng từ chối tôi theo đuổi, khi nào anh thích tôi sẽ hát cho anh nghe, anh muốn tôi làm gì cũng được! Đi mà~~...."

Lần này đổi lại là Mộ Thần Hi sửng sốt! Làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như vậy?

Y nghĩ rằng chỉ cần đáp ứng nhu cầu của Lăng Diễm, thì hắn sẽ không làm phiền bản thân nữa.

Nhưng ai ngờ được Lăng Diễm không chỉ không làm gì y, còn nói lời xin lỗi, hơn nữa còn nói muốn theo đuổi y.

Đột nhiên, Mộ Thần Hi cảm thấy thật ngượng ngùng, nghĩ tới hành vi của bản thân đúng là không biết xấu hổ, trước mặt hắn chỉ là một cậu nhóc chưa đầy hai mươi tuổi a....sao hắn có thể.....

Mộ Thần Hi lắc lắc đầu ép buộc mình không được nghĩ tới việc đó nữa, nhưng cũng không kiềm được cảm thấy tội lỗi cùng day dứt, mặt y đỏ lên, lúng túng nói

"Ân....tôi không có sinh khí, cậu trước đứng lên đi......"

Bầu không khí tồi tệ ẩn chứa bạo lực cùng cường ép lúc nãy đã biến mất, thay vào đó tâm trạng ăn năn ray rứt của song phương.

Tâm của Mộ Thần Hi mềm xuống, thả lỏng thân thể đang căng thẳng, thu hồi dòng khí lạnh lưu chuyển nãy giờ, phần đau đớn thấu xương cũng dần dần biến mất.

Kiềm không được mà nở nụ cười, nam nhân lùi lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Diễm.

Tuy nhiên, tiếp theo sau đó......

Gương mặt búp bê tinh xảo của Lăng Diễm hiện lên một tia si mê, mê đắm nhìn chằm chằm nụ cười hiếm có của nam nhân, ánh mắt nóng cháy, ngu ngơ nói "Đại thúc, anh cười thật đẹp, thật muốn hôn anh một cái nữa~~"

(Heo_chan: *xoé* giờ mới biết tiểu Hi đẹp à! Khép miệng lại đi nước miếng chảy kìa ~~~)

Mộ Thần Hi hoảng sợ, không một chút nghĩ ngợi, lập tức bất chấp chân đi không tiện xoay người bỏ chạy.

"Đại thúc! Đừng chạy a~~ tôi chỉ nói giỡn thôi! Đại thúc......"

Dưới ánh trăng nhu hoà hai bóng hình một cao một thấp trãi dài trên cát, cùng với tiết tấu vui vẻ của gió biển, hai người diễn trò ngươi chạy ta truy, mà bóng người cao lớn đi phía sau luôn cố gắng thả chậm tốc độ, đơn giản chỉ vì hắn có thể dễ dàng bắt được bóng dáng khập khiễng phía trước.

Giống như là muốn trêu đùa đối phương, thường thường thả nhanh tốc độ rồi bất ngờ lao ra hù doạ cho y hoảng sợ, sau đó đứng tại chỗ cười to, đợi cho đối phương lại chạy trước một khoảng, rồi mới sải đôi chân dài đuổi theo......

Bầu không khí lúc này phá lệ hài hoà, tiếng cười vang lên từng trận, thỉnh thoảng lại nghe tiếng thì thầm bất mãn, tạo thành một cảnh biển đêm vô cùng rực rỡ.

Tuy nhiên, nếu dưới táng cây đằng xa xa không có một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ thì sẽ tốt hơn nữa......

_____

Heo_chan : tui siêng đột xuất nè mọi ngườiiiii 🤔

Bonus 🌟

Mỹ thụ??!! O_oĐại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi! - Chương 42______

Bonus tấm ảnh lụm :3Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi! - Chương 42