Chương 41

Từ từ rời xa ánh đèn sặc sỡ, những cảnh tượng phù phiếm xa hoa cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt cùng thanh âm thở dốc thấp thỏm lo sợ.

Tay nam nhân đang bị một thiếu niên tóc đỏ cao lớn tuấn mỹ mạnh mẽ nắm lấy, toàn bộ cơ thể không tự chủ đựơc hướng về phía trước, hai chân khập khiểng cố gắng cước bộ nhanh hơn, nhưng vẫn không thể đuổi kịp, dọc theo đường đi y cứ ngả nghiêng lảo đảo như bị lôi đi.

Nam nhân cảm giác mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lưng, cả người áp lực không nhịn được phát run, y không biết được chuyện gì đang chờ đợi y phía trước, khẩn trương, bối rối, áp bách khiến y hít thở không thông.

Lăng Diễm trầm mặc không nói gì, mạnh mẽ lôi kéo nam nhân đi đến bãi biển tại làng du lịch. Mặc dù, một câu cũng không hề phát ra, nhưng nam nhân cơ hồ có thể cảm giác được sự tức giận từ bóng lưng của Lăng Diễm, y sợ hãi đến muốn tránh thoát khỏi cánh tay đó rồi bỏ chạy.

Nhưng cho dù nam nhân có đủ can đảm để nghĩ đến, y cũng không có đủ khí lực để thực hiện.

Nam nhân cúi đầu, ủy khuất để bản thân tùy ý vừa bị lôi vừa bị kéo đến bãi cát, ngay sau đó, lực kéo tay hắn đột nhiên mất đi, nam nhân lảo đảo, ngã về phía trước.

Nhưng khi còn chưa kịp chạm đất, một cánh tay hữu lực đã tiếp được y, cùng với giọng gặng hỏi đầy uất giận, nam nhân cảm giác cằm mình bị ai đó hung hăng nắm lấy: "Đại thúc, anh dám gạt tôi!"

Đầu nam nhân bị nâng lên đối mặt với Lăng Diễm, bởi vì lực đạo quá mạnh, nam nhân có hơi nhíu mày, đôi mắt ướŧ áŧ đối diện với đồng tử màu hổ phách hừng hực lửa giận, phát ra một cỗ âm trầm cùng hung ác đến đáng sợ.

Trong lòng nam nhân phút chốc nhảy dựng, y cảm nhận được rõ ràng những tiếng gầm nhẹ và thanh âm hỗn loạn của Lăng Diễm, ánh mắt giận dữ của hắn giờ đây càng hàm chứa sự phẫn hận.

"Thực xin lỗi... Tôi, tôi... "

Nam nhân chật vật, muốn biện giải cho chính mình, nhưng y thế nào cũng không mở miệng được.

Gương mặt anh tuấn của Lăng Diễm phóng đại trong mắt nam nhân, giống như một con dã thú đang vận sức khiến người ta sợ hãi, ngũ quan xinh xắn hơi vặn vẹo, biểu tình lộ ra một tia lạnh như băng cùng...

Chiếm hữu...

Nam nhân thầm kêu không ổn, nhanh chóng giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng không ngờ ý đồ của y đã bị Lăng Diễm phát hiện, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, tại nơi ánh sáng yếu ớt này thân ảnh của hắn như một bóng ma thật lớn, bao trùm lấy nam nhân.

Kế đó, Lăng Diễm hung hăng cúi đầu ngậm lấy môi của nam nhân, cắn nuốt tàn bạo.

"Ưm ưʍ... "

Môi bị đối phương điên cuồng gặm cắn, đau đớn đến mức thần kinh tê liệt, thân thể bị ôm đến tê dại, y chỉ có thể bất lực trong l*иg ngực đối phương, hai cánh tay bá đạo ôm chặt hông mà giam cầm y, không chừa lại bất kì đường lui nào.

Lăng Diễm không thể chờ đợi được cạy mở môi nam nhân, đưa đầu lưỡi vào khoang miệng nam nhân, tùy ý liếʍ động, tựa hồ như so với tưởng tượng của hắn thì cảm giác thực tế còn ngọt ngào, mềm mại hơn rất nhiều, khiến cho ánh mắt cáu giận từ từ dịu xuống, ý nghĩ muốn trả thù cũng chậm rãi biến thành dục hỏa...

Nụ hôn của Lăng Diễm không ôn nhu như Tô Hạo Vũ, động tác của hắn có chút thô bạo, nhưng có thể là do sự kí©h thí©ɧ trước quá mãnh liệt làm hắn không khắc chế được mà kích động không thôi, dáng vẻ vội vàng khó nhịn.

Giống như cách mà hắn vẫn hay chơi đùa với "bạn giường" của mình, Lăng Diễm dần dần sờ soạng đến những nhược điểm của nam nhân, thành thạo mà chạm đến những nơi nhạy cảm, ái muội trêu chọc.

Ngay cả khi hắn đang ngậm lấy môi nam nhân, một bàn tay vẫn gắt gao cố định gáy không nam nhân cơ hội kháng cự, một bàn tay khác lại nóng như thiêu đốt chui vào sâu trong vạt áo, ý đồ khơi lên dục hỏa.

Lăng Diễm cảm thấy như vậy vẫn chưa thõa mãn, cảm giác bóng loáng nhẵn nhụi kia làm tâm hắn lay động, còn muốn ánh sáng xung quanh sáng thêm một tầng để hắn có thể đem thân thể trắng nõn phiến hồng này thu hết vào tầm mắt.

Ngọn lửa cuồng nhiệt làm thân thể nam nhân từ từ nóng lên, trong lòng y sợ hãi không thôi, đôi mắt ướŧ áŧ tràn ngập khuất nhục cùng xấu hổ, y không ngừng huơ tay huơ chân chống cự muốn chạy trốn, nhưng đáng tiếc lực bất tòng tâm, hơn nữa hô hấp đã ngày càng gấp gáp, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc, thời điểm khi hai người sắp nghẹt thở, Lăng Diễm mới nuối tiếc buông môi nam nhân ra, một sợi chỉ bạc còn vương giữa môi của hai người.

Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Diễm nhiễm một tầng mị hoặc, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân vẫn đang bị hắn ôm chặt.

Nam nhân há miệng thở dốc, y không thể chịu nổi nụ hôn sâu như thế này, thân thể vô lực xụi lơ trong lòng Lăng Diễm, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi một bên gương mặt xinh đẹp, kiều diễm ướŧ áŧ, thân thể bé nhỏ không ngừng run rẩy.

"Ha ha... "

Lăng Diễm cười, cười đến cực kì tự hào, cực kì sung sướиɠ, phải, đó chính là cảm giác chinh phục đựơc nam nhân này, người mà hắn ngày đêm mong nhớ.

"Đại thúc, hương vị của anh quả thật không tồi."

Thanh âm khàn khàn tràn đầy gợi cảm, Lăng Diễm gắt gao ôm lấy nam nhân, nam nhân đang sợ hãi này cấp cho hắn một cảm giác rất tuyệt vời, một loại rung động trước nay chưa từng có, khiến cho tay hắn không tự chủ được mà tiếp tục lần mò vào bên trong áo của nam nhân, ngón tay lưu luyến trên da thịt mềm mại, bồi hồi không thôi.

Một câu nói của Lăng Diễm như mặt nước dậy sóng, khiến nam nhân cả kinh mãnh liệt đẩy Lăng Diễm ra, đôi mắt trừng lớn trong đêm đen ẩn chứa sự xấu hổ, khuất nhục cùng phẫn nộ, tất cả đan xen nhau thành một gịot nước mắt bi thương, từ từ trào ra bên khóe mắt.

"Cậu làm ơn đừng đối xử với tôi như vậy! Tôi không phải loại người đó, cậu hiểu lầm rồi!"

Nam nhân nắm chặt hai tay, khí tức bất ổn nhưng ngữ khí trịnh trọng, đối mặt với Lăng Diễm, nhưng chỉ chính y mới biết, nụ hôn vừa rồi đã khơi lên dục hỏa trong y...

Y hận chính mình!

Nhưng hiện tại y không đựơc phép sai lầm nữa!

"Đại thúc, tôi thích anh. Tôi không có hiểu lầm cái gì cả. Đại thúc, tôi không quan tâm anh cùng Vũ rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, đại thúc, tôi muốn theo đuổi anh!"

________

Heo_chan: lúc đầu ghét LD cực sau lại thích nhất ẻm 🙄