Chương 3: Một quyển sách (2)

**

Sau hơn ba giờ khảo hạch, tất cả thực tập sinh đã được đánh giá lại.

Đường Trạch đi vào thông báo một chút về quy chế thi đấu cho buổi biểu diễn tiếp theo, 65 thực tập sinh đang trò chuyện sôi nổi.

Đường Trạch vỗ tay ra hiệu bọn họ yên lặng, “Lần biểu diễn tiếp theo là quy chế loại trừ, các bạn chia làm 8 nhóm, quy chế thi đấu là PK, bài hát gốc và thêm vũ đạo, được quyết định bằng cách bỏ phiếu tại chỗ, nhóm nào giành được vị trí thứ nhất, trực tiếp thêm 10 vạn, thứ hai thêm 5 vạn, thứ ba 3 vạn, thứ tư 1 vạn, cho các bạn 5 phút, tự do phân nhóm.”

20 người dưới cùng có mức độ nổi tiếng thấp nhất trong số tiếp theo sẽ bị loại, đây vẫn là buổi biểu diễn công khai .

Mỗi người đều vô cùng lo lắng, đặc biệt là những người có mức độ nổi tiếng thấp hơn.

10 vạn phiếu bầu là bước ngoặt, vào được nhóm Diệp Sơ Ninh là thắng, ai cũng biết, Diệp Sơ Ninh đứng vị trí số một trong cuộc chiến sắt thép này.

Trong thời hạn tự do phân nhóm, phần lớn người đều tập trung vào nhóm Diệp Sơ Ninh mà chen, bên người cô ấy nóng lên kỳ lạ.

Những tuyển thủ nổi tiếng, người bên cạnh có rất nhiều.

Sau 5 phút.

8 nhóm đã đầy đủ, chỉ còn lại có Mạnh Phất một mình đứng ở giữa.

Bởi vì có 65 thực tập sinh, mỗi nhóm đủ 8 người, còn thừa một người nữa.

Đường Trạch làm dịu bầu không khí, anh cười cười, “Có trưởng nhóm nào thiếu vocal, Mạnh Phất có thể dẫn đầu.”

Anh nói câu này không sai, với giọng hát của Mạnh Phất, huấn luyện một chút xem như vocal không thành vấn đề.

Anh vừa nói câu này ra, hầu hết tất cả mọi người đều tránh đi ánh mắt của Đường Trạch.

Có người thậm chí còn cúi đầu liếc mắt nhìn nhau, vocal chính là người chơi có tài năng ca hát cùng giọng hát trời ban của mình, chỉ là Mạnh Phất, một người thậm chí còn không học nhạc phổ cơ bản, trình độ C, muốn làm vocal?

Nói đùa cái gì.

Đường Trạch liếc nhìn một vòng, ánh mắt nhìn về phía đội thứ hai, “Giang Nhiên, em là dancer, trong đội của em hầu như tất cả những người khác đều là tuyển thủ múa hát, thiếu một vocal, đến lúc đó tiết mục buổi biểu diễn sẽ có lỗ hổng, Mạnh Phất vừa vặn có thể lấp đầy......”

Câu nói này còn chưa nói xong, Giang Nhiên liền vội vàng nói: “Đường lão sư, đội chúng tôi vocal và dancer đều có, không thiếu vocal.”

Giang Nhiên cũng không muốn đắc tội với Đường Trạch, nhưng so với tầm quan trọng của màn trình diễn của cô ấy, không mở miệng không được.

Đường Trạch cũng hiểu lần này trình diễn đối với những cô gái này quan trọng thế nào, Mạnh Phất đã có một ví dụ tại hiện trường tai nạn xe cộ, những người này không muốn đưa cô đi cùng cũng là điều dễ hiểu.

Lúc này đây anh đang gặp khó khăn , một người giơ tay lên, “Đường lão sư, đội chúng tôi thiếu vocal.”

Mạnh Phất nhíu mày, cô nhìn về phía người nói chuyện, là một nữ sinh tóc ngắn, tướng mạo cô có vẻ bình thường, tai phải đeo một chiếc khuyên tai, nhìn có vẻ trầm mặc.

“Sở Nguyệt?” Đường Trạch nhìn phía người nói chuyện, hơi kinh ngạc, “Được rồi, Mạnh Phất cô ở đội của Sở Nguyệt.”

Đường Trạch đem tên của Mạnh Phất vào đội Sở Nguyệt, sau đó đóng lại danh sách: “Hôm nay đến đây, bắt đầu khóa huấn luyện bảy ngày khép kín, bảy ngày sau, đây sẽ là sân khấu biểu diễn của các bạn, cố lên.”

Giang Nhiên nhìn thấy Sở Nguyệt mở miệng, nặng nề thở dài một hơi.

**

Trong xe Alphard, nghe được những người trong đội của Mạnh Phất, Triệu Phồn nhẹ nhàng thở ra, phân tích đơn giản: “Trong đội của em, Sở Nguyệt xuất thân là vũ công, Đinh Lưu Nguyệt sẽ sáng tác, vừa sáng tác vừa biên đạo đã có người làm, em rất may mắn, làm “người công cụ” là được.”

Mạnh Phất lấy ra quyển sách nhỏ, cười như không cười: “Người công cụ?”

“Ừm,” Triệu Phồn lên tiếng, nhìn thấy tên cuốn sách cô đang đọc suýt chút nữa nghẹn, “Em đọc thể lọai sách lộn xộn gì vậy?”

Mạnh Phất dựa lưng vào cửa kính xe, liếc cô một cái, “Đừng nói nhảm, đời còn dài.”

Triệu Phồn: “......”

“Tô ca sắp trở về , em đừng cho hắn nhìn thấy quyển sách này.” Triệu Phồn mệt mỏi nói.

Sau hai mươi phút, đến chỗ ngã tư.

Mạnh Phất xuống xe, lấy quyển sách nhét vào túi áo khoác đen, một tay đút vào túi, một tay lấy kính râm đeo lên: “Bảo bối chờ em, thu dọn chút hành lý, lập tức sẽ quay lại.”

Cô dự định trở về Giang gia lấy lại đồ mà nữ phóng viên để lại.

“Được, tối nay em phải cùng đội của em luyện tập, cho cho dù em vô dụng cũng phải làm ra vẻ mình hữu dụng, nếu không Tịch lão sư sẽ lại nói em......” Triệu Phồn nhìn tấm ảnh xinh đẹp kia mà tự phụ khıêυ khí©h, nhịn không được đỏ mặt, thật lâu, mới dùng bộ dạng như một bà lão đứng phía sau dặn dò cô.

Mạnh Phất nhìn bộ dáng cô, khẽ cười một tiếng, giơ tay về phía sau, “Hiểu rõ.”

**

Giang gia.

Vu Chân Lĩnh ngồi ở trên ghế salon, mỉm cười nói chuyện với người phụ nữ trước mặt.

Người trước mặt này, chính là Đồng phu nhân, cùng Giang gia là bằng hữu, hai nhà đã định làm thông gia từ bé.

Hai người đang nói chuyện, người hầu phía ngoài thấp giọng nói: “Phu nhân, Mạnh tiểu thư đã trở về.”

Mạnh tiểu thư Giang gia, còn có thể là ai.

Mạnh tiểu thư.

Hai năm trước trở về nhận thiên kim thật.

Vu Chân Lĩnh thu lại nụ cười trên mặt, cô vô thức liếc nhìn Đồng phu nhân.

Đồng phu nhân cúi đầu nhấp một ngụm trà, cả người ung dung cao quý, động tác mười phần tao nhã, không nhìn Mạnh Phất đang vào cửa, tựa hồ không nghe thấy câu nói kia của người hầu.