Chương 3: Một quyển sách (1)

Tịch Nam Thành cầm lấy danh sách người kế tiếp, “Vậy không phải.”

Ý của anh là hạ quyết tâm không đọc nó.

Có Châu Vũ phía trước đừng nói Mạnh Phất, cho dù là bài danh thứ hai Diệp Sơ Ninh cũng khá ảm đạm.

Đường Trạch bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, nuốt xuống câu nói “Tôi cảm thấy cô ấy có thể nổi tiếng”.

**

Bên ngoài, Mạnh Phất biểu diễn xong, cô nhìn thấy Triệu Phồn cầm kính râm của cô ấy chờ ở góc khuất máy quay.

Nhìn thấy Triệu Phồn, Mạnh Phất hơi chậm lại một chút, nghiêng người nhìn Triệu Phồn, khóe môi khẽ cong lên, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi gõ tấm thẻ trên ngực, ra hiệu Triệu Phồn nhìn.

Triệu Phồn đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó mới nhìn thấy chữ “C” rõ ràng trên tấm thẻ của Mạnh Phất.

Cô không khỏi trừng lớn hai mắt.

Về trình độ của Mạnh Phất, ngũ âm không được hoàn chỉnh, không theo kịp giai điệu, không thể nói rõ ràng, hầu như không được điểm E, hôm nay còn được điểm C?

Nhìn thấy cô, Mạnh Phất thu hồi nụ cười, nhíu mày, vuốt lại nếp nhăn ở ống tay áo, đi vào phòng chờ.

Sau khi cô đi, Triệu Phồn mới dùng hai tay che che gò má.

Phòng chờ lúc này đầy ắp những người đã vượt khảo hạch qua ban A, tiết mục trải qua một vòng tuyển chọn trên biển, sau khi sàng lọc theo ban còn lại 5 ban ABCDE, mỗi ban gồm 6, 8, 12, 15 và 24 người.

Vào cuối tiết mục, ban A sẽ được chọn và 6 người đứng đầu sẽ thành lập một nhóm dựa trên mức độ nổi tiếng, 8 người ở ban B sẽ được nâng cấp hợp đồng, những người còn lại sẽ bị loại.

Lúc này 5 người ở vị trí đầu đang cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Ngồi quanh một cô gái tóc dài đến lưng, cô gái này Mạnh Phất biết, là Diệp Sơ Ninh.

Bởi vì có máy quay, nên nhìn thấy Mạnh Phất đến, năm người đều thân thiệt nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục cùng Diệp Sơ Ninh nói chuyện.

“Ninh Ninh, Mạnh Phất cô ta lần này vậy mà đạt điểm C, tiến bộ nhanh như vậy?” Một cô gái có khuôn mặt non nớt nhìn Mạnh Phất, khoa trương nói.

Cô ấy là Giang Nhiên, đang đứng thứ 5 trong cuộc bình chọn trên internet, cô ấy đã tạo ra một nhân vật “ngay thẳng” trong chương trình, bởi vì nhân vật này có can đảm “dám nói ra sự thật”, thu hút không thiếu người hâm mộ.

Diệp Sơ Ninh nhìn không chớp mắt, không thấy Mạnh Phất, cô ấy chỉ cười cười khi nghe những người xung quanh nói, không có phụ hoạ theo những lời nói xen lẫn mỉa mai.

Không phải vì lễ phép, mà là cô không cần thiết phải hạ thấp mình để giễu cợt một người mà mình không biết gì ngoài biết mặt.

Bị đám người ban A cô lập Mạnh Phất không hề xấu hổ chút nào.

Cô ngồi xuống mép của dãy cuối cùng, với đôi chân mảnh khảnh đặt lên nhau.

Sau đó, cô lấy từ trong túi sau của chiếc quần một cuốn sách nhỏ, đặt nó lên đùi và chậm rãi lật xem.

Các thành viên khác lần lượt bước vào sau khi khảo hạch.

Người lập kế hoạch ở hậu trường bộ phận chụp ảnh, khi anh ta đến kiểm tra nhìn thấy Mạnh Phất ngày thường thích lôi kéo buôn chuyện vậy mà đang an tĩnh ngồi ở trên ghế, kinh ngạc chỉ vào màn hình hỏi: “Mạnh Phất đang làm gì vậy?”

Với tư cách là người lập kế hoạch, hắn đương nhiên biết Mạnh Phất.

Nhân viên công tác trả lời: “Đọc sách.”

Đọc sách?

Người tổ chức chương trình không nhịn được cười, cô ấy đang đọc sách gì vậy?

Đọc dưới ống kính, bạn có đọc không?

Dấu vết của màn trình diễn cố ý này đã quá rõ ràng.

Chuyện Mạnh Phất thôi học vừa mới lên hot search lần trước.

“Phóng to ống kính", nhìn xem cô ấy đang đọc sách gì người tổ chức chương trình thích như vậy, hắn chỉ huy ống kính chụp ảnh những gì trong cuốn sách mà Mạnh Phất đang đọc, đã đoán trước được hot search sẽ lại xuất hiện .

Cái này đối với Mạnh Phất là đen đủi, nhưng đối với chương trình của hắn là phơi bày sự thật.

Nhân viên công tác lập tức điều chỉnh máy quay, phóng to bức ảnh gần nhất, chụp rõ ràng bìa sách của Mạnh Phất, trang bìa có chút vàng ố, trên đó dòng chữ --

《Sổ tay ghi chép các bệnh khó chữa và linh tinh ở lợn》.

Tổ chương trình & nhân viên công tác: “......”

Cùng lúc đó, Mạnh Phất thu lại cuốn sách trong tay, cô mặc đoàn phục đỏ, mắt thản nhiên nhìn ống kính, một cặp mắt đào hoa mơ màng, không bị trói buộc mà hoang dại.

Cô không ngẩng đầu lên còn tốt, ngẩng đầu một cái, đám người thực tập sinh ngồi bên cạnh cô trong nháy mắt trở thành nha đầu hầu hạ bên cạnh hoàng hậu, mờ nhạt dần.

Nhân viên công tác trong đầu đầy “lợn” bỗng nhiên bừng tỉnh, “Cô ta biết rõ chúng ta chụp cận cảnh cô ta?”.

Không, làm sao cô có thể biết.

Nhân viên công tác lại lắc đầu, cảm thấy thần kinh mình quá mức mẫn cảm.