Ngay từ đầu Vu Chân Lĩnh còn định bồi dưỡng ra "Giang Hâm Nhiên" thứ hai, nhưng hiện tại bà căn bản lười quản.
****
Bên này, Mạnh Phất lại trở về phòng trọ của cô.
Triệu Phồn cũng chưa từng tới nơi này, nhìn thấy căn phòng trọ này vô cùng kinh ngạc hỏi: "Đây là nơi nào?"
Mạnh Phất giơ tay, lười biếng hất mái tóc rơi xuống vai nói: “Đây là phòng thuê hơn hai năm trước khi đó chuẩn bị học ở trường Nhất Trung.”
Triệu Phồn đi theo vào, liếc cô một cái: "Sao em không nói em chuẩn bị đi Harvard học?
Trường Nhất Trung thành phố T đứng đầu top mười trường phía Bắc Nam, có thể vào trường này đều là thiên chi kiêu tử, hàng năm có hàng ngàn hàng vạn thí sinh thi để được vào trường, lớp trọng điểm thành phố T không phải được cử đi học tại đại học A đại học S thì cũng là đi du học nước ngoài.Kém nhất thì cũng được nhận vào các trường cao đẳng và đại học nước ngoài. Đây chính là nơi tập trung các vị học thần.
Mạnh Phất nếu thật sự học ở trường Nhất Trung, cũng không đến mức bị quần chúng trên mạng giễu cợt.
Chị muốn nói như vậy, vậy em cũng có thể đi. "Mạnh Phất vẫn giữ nguyên bộ giáng lạnh nhạt, cầm lấy chìa khóa trong chậu hoa, mở ra cửa thư phòng.”
Cô đứng ở trước giá sách chọn mấy quyển, tiện tay ném vào trong tay Triệu Phồn: "Bỏ vào trong rương của em.”
Nói xong, cô hình như lại nhớ tới gì đó rồi xoay người đi ra ngoài cửa.
Trong thư phòng, Triệu Phồn đang nhìn chằm chằm giá sách đầy phòng. Vô cùng kinh ngạc: “Mạnh Phất thoạt nhìn không giống người biết đọc sách.”
Cô đi tới một hàng giá sách gần cô nhất, trên giá sách này có chút thú vị.
Gần cô nhất chính là một quyển sách đã ố vàng, thoạt nhìn có chút cũ, bìa sách rách nát trên bìa lờ mờ có thể nhìn được giống như bốn chữ "Thần Long điển tịch”. Bên cạnh quyển sách này, không phải bản thảo cương mục, mà là một quyển mới tinh 《 *** tang lễ 》?
Lại nhìn sang bên cạnh, là một quyển sách nước ngoài, Triệu Phồn nhận ra là của nước F.
Cô ghé sát vào nhìn, cho dù ngôn ngữ không bình thường thì cũng không che giấu được đó là một cuốn tryện cổ tích.
“……”
Mạnh Phất quả nhiên có độc.
Triệu Phồn còn đang suy nghĩ những việc này. Phía sau bỗng nhiên truyền đến hai tiếng "Tích tích" dồn dập, cô xoay người nhìn, không khỏi kinh hãi: "Mạnh Phất! Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi mau tới đây!”
Mạnh Phất cầm chai bia trên tay, đá văng cánh cửa khép hờ đi vào, "Chị tốt nhất có chuyện cần nói”.
Triệu Phồn không nói gì, chỉ cứng ngắc chỉ vào máy tính của cô. Mạnh Phất cắn mở nắp chai bia, híp đôi mắt hoa đào, thản nhiên nhìn sang. Trên bàn, chiêc máy tính dính đầy bụi không biết khi nào tự khởi động, màu xám trên màn hình còn điên cuồng nhảy lên từng hàng t ký hiệu bừa bộn.