Chương 4 Nơi học thần tụ tập (2)

Vu Trinh Linh nhìn Đồng phu nhân xe rời đi, sau đó suy nghĩ một lúc mới gọi điện thoại cho Giang cha: "tìm thời gian cùng lão gia tử nói chuyện của Đồng gia, còn có Mạnh Phất, có làm cái gì thì cũng để cho nó trở về trường đi học, bỏ mặc nó như vậy làm sao được?"

*****

Trên lầu, Mạnh Phất ở bên trong phòng sắp xếp vài bộ quần áo, đều là nữ phóng viên từ phòng trọ của cô mang tới. Trong phòng thay đồ còn có một cái va li hành lý màu đen, nhưng mà đã rất lâu không có dùng qua phía trên chất một tầng bụi. Mạnh Phất lấy ra, đem vài bộ quần áo của mình bỏ vào. Sau đó đứng ở cửa lớn nhìn gian phòng nữ phóng viên đã từng ở, sau đó móc ra một cái chìa khóa đặt ở trên bàn, đóng cửa lại đi thẳng ra ngoài.

Dưới lầu, Vu Chân Lĩnh đang ngồi bên sô pha uống trà nhìn thấy Mạnh Phất đi xuống, bà đặt chén trà xuống: "tuần sau có thời gian không? Có thời gian thì đến bệnh viện thăm ông nội con đi, ngày nào ông ấy cũng nhớ con”.

Nghe được câu này Mạnh Phất khựng lại một chút, cô đi theo nữ phóng viên một tháng nhưng chưa từng thấy cô ấy đi bệnh viện.

Cô ngẩng đầu nhìn Vu Chân Lĩnh một cái, Vu Chân Lĩnh đang nghe điện thoại: "Hâm Nhiên? Được được được, đúng cậu đón con, con theo Vu Trạch đi...... Con à, mẹ biết. Ừ, nghe lời cậu mợ con nhé”.

Kết thúc cuộc trò chuyện đã là mười phút sau.

Quản gia mỉm cười bưng cho Vu Chân Lĩnh một bình trà nóng, cười nói: "Là tiểu thư đi, cữu lão gia lại đón về nhà?"

Ông nói cữu lão gia, là người nhà mẹ đẻ của Vu Chân Lĩnh - Vu gia. Vu gia là dòng dõi thư hương, cha của Vu Chân Lĩnh trước kia là hiệu trưởng đại học T, anh trai Vu Vĩnh là họa sĩ nổi tiếng, đức cao vọng trọng trong giới nghệ thuật, Giang Hâm Nhiên từ nhỏ đi theo anh trai của Vu Chân Lĩnh học vẽ hiện nay cũng đạt được thành tích rất tốt, ông ấy đối xử với Giang Hâm Nhiên còn tốt hơn con ruột. Sau đó điều tra rõ Giang Hâm Nhiên không phải đại tiểu thư Giang gia, Vu Vĩnh tuy rằng thất vọng nhưng đối với Giang Hâm Nhiên cũng không xa cách chút nào.

"Đúng vậy, hai người bọn họ rất hợp nhau," Vu Chân Lĩnh cười uống xong một chén trà lúc này mới nhớ tới Mạnh Phất còn đang chờ bà, bà nhìn đại sảnh một chút: "Mạnh tiểu thư cô ấy đi rồi?"

Người giúp việc cung kính trả lời: "Mạnh tiểu thư đã rời đi mười phút trước rồi."

Vu Chân Lĩnh ngừng cười bà nhìn xem quản gia rồi mím môi nói: "Không nói một tiếng nào liền đi, ngươi nói tính tình này của nó? nó muốn tham gia giới giải trí lão gia tử để cho nó tham gia, còn nói nó học trung học thì cho ra ngoài sống tự lập, hiểu chuyện có lễ phép, là đứa nhỏ ngoan, ngươi nhìn thử xem, toàn bộ thành phố T có nhà nào đứa trẻ ngoan giống nó không?"

Luôn luôn là không hiểu chuyện, một thân gỗ mục, khí chất chợ búa dạy dỗ hai năm cũng không thấy tốt hơn, hai năm nay một tiếng "mẹ" cũng không gọi.