Editor: Moriuchi Eira
Không chỉ có tay trợ lý kia, bên này Uông Đông Đông cũng có chung suy nghĩ như vậy.
Uông Đông Đông càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, quay đầu đi, bộ dáng "mẹ hiền" tận tình khuyên bảo "con trai": "Tôi biết cậu thích K thần nên không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng cậu nghĩ lại đi, K thần là người thông minh, chắc chắn hắn ta biết rõ cậu đang cố ý dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?"
Mạc Bắc một tay chống cằm, đánh giá phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, chợt nghe thấy câu nói phía sau của Uông Đông Đông, cô trầm ngâm một chút, gõ gõ sườn mặt: "Tôi? Lạt mềm buộc chặt?"
Chỉ là là một động tác hết sức bình thường, nhưng từ trên người thiếu niên lại toát ra một cỗ khí chất vô cùng thanh quý.
Uông Đông Đông ngây ra một lúc, cậu chủ hôm nay có gì đó không đúng.
Không phải là lại mái tóc nên không đúng.
Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, anh ta lại nói không được.
Chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt tạo cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.
Thoải mái?
Sao có thể?
Nhất định sáng nay phương thức mở mắt của anh ta không đúng nên mới cho ra một ý nghĩ hoang đường như vậy!
Cậu chủ nhà anh một ngày không gây chuyện thì anh đã phải cảm tạ trời đất lắm rồi a.
Uông Đông Đông lắc lắc đầu, vứt suy nghĩ của mình ra phía sau, nghiêm túc mở miệng: "Không phải lạt mềm buộc chặt thì là cái gì, cậu trước mặt K thần ném poster, chằng phải muốn K thần nhìn ngươi cậu bằng con mắt khác sao? Cậu không phải chối."
Mạc Bắc:"......" Ông anh này không làm biên kịch quả thật rất phí.
"Bất quá, Nam thần, sao cậu cứ nhất quyết phải chọc vào người ta làm gì? Nếu cậu còn làm thế nữa, công ty chắc chắn sẽ khai trừ chúng ta, tình yêu không phải là thứ nói cấm là có thể cấm được, nên tôi khuyên cậu nên đặt sự yêu thích đó ở trong lòng, có phải tốt hơn không!"
Mạc Bắc có chút không kiên nhẫn: "Anh hiểu lầm, tôi không thích anh ta."
Uông Đông Đông ha ha hai tiếng: "Không thích? Cậu cho rằng mọi người đều bị mù sao? Cậu quên lúc trước cậu đã làm ra chuyện gì à?"
Mạc Bắc nhướng mày, không chút hoang mang: "Anh nói xem?"
Thật vất vả mới có cơ hội phun tào, Uông Đông Đông kể từ đầu tới đuôi, lẻn vào hậu trường, tác phong phóng đãng, thích cọ nhiệt độ vv.v...
Nói xong, Uông Đông Đông hùng hổ dừng xe: "Cậu còn còn gì để nói?"
"Không có." Cạn cmn lời luôn, ông anh mình trâu nha, thật đáng ngưỡng mộ.
Xác thật không có, Mạc Bắc rũ mắt, những người đó chém tận gϊếŧ tuyệt thật lợi hại.
"Cho nên, tôt nhất cậu nên thu liễm một chút, tuyết đối đừng có chọc tới K thần." Uông Đông Đông nói rất nhiều, tận đến khi cả hai đến nơi, xuống xe, anh ta vẫn còn lèm bèm đến lợi hại.
Mạc Bắc cũng không rõ chuyện này lắm, cô nhàn nhạt: "Ừ." một tiếng.
Uông Đông Đông nghẹn lời, cậu chủ trở nên nghe lời như vậy từ lúc nào a? Anh ta trước kia có khuyên thế nào, cậu chủ đều vào tai nọ ra tai kia, hoàn toàn không để lời anh ta lọt vào tai.
Thế giới này thật huyền huyễn, Uông Đông Đông mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rồi lại nhìn thân ảnh của thiếu niên bước vào trường học, lúc này anh ta mới nhận thức được một vấn đề khác, cậu chủ lại không tìm cớ để trốn học?!
Kỳ tích, quả thật chính là một kỳ tích!
Mạc Bắc thấy cũng không có gì, cô vẫn còn là một học sinh trung học, tới trường là chuyện bình thường.
Cô mặc vest, theo chỉ dẫn của anh trai, cầm cặp sắch tìm đường tới lớp.
Lớp học náo nhiệt đột nhiên im lặng!
Mạc Bắc đứng trước ửa lớp, đạm mạc lạnh lẽo, trong mắt nữ sinh chính là hình tượng mỹ nam lạnh lùng.
Hơn nữa cô còn mặc tây trang, toàn thân toả ra hơi thở cấm dục.
Trong chớp mắt, thứ duy nhất người ta cảm nhận được chính là sự kinh diễm!
"Đây là ai, Thật là đẹp trai nha!"
"Giáo viên mới sao, trẻ vậy?!"
"Có thầy giáo đẹp trai như vậy, tớ nguyện chăm học vì thầy a."
"Chờ một chút, không phải giáo viên mới, các cậu xem vị trí hắn ta ngồi kìa!"
"Mạc, Mạc Nam?!"
Sao có thể?!