Chương 3: Vương giả chạm mặt

Editor: Moriuchi Eira

Đồng phục nhăn nhúm vì bị cô túm lấy nhưng vẫn không ảnh hương đến khí chất bất phàm của đối phương.

Khuôn mặt so với những siêu sao trên TV còn đẹp hơn, rất nhiều nhà đầu tư đã tìm hắn để chụp quảng cáo.

Bất quá, con mắt quá cao, lại có gia thế hùng hậu, hắn còn cần chụp mấy cái quảng cáo cỏn con này sao? Vì cánh truyền thông cũng không dám đưa tin lung tung về hắn.

Hiển nhiên, đối phương không biết cô.

Người đến người đi, Mạc Bắc vẫn không có động.

Uông Đông Đông dơ tay đỡ trán, xong rồi, đều xong rồi!

Hiện tại anh vô cùng hoài nghi, có phải cậu chủ nhà mình đã lên sẵn kịch bản rồi không, biết K thần hôm nay sẽ tới đây, nên mới canh chừng lúc này mà trở về!

Càng nghĩ càng có khả năng!

Uông Đông Đông muốn khóc!

Tính tình Mạc Nam rốt cuộc vẫn không thay đổi a.

Oa oa oa, làm trợ lý thật khó.

Lúc này, trợ lý của đối phương đã nhìn thấy Mạc Bắc, nhận ra đối phương, trợ lý trực tiếp thét to:

"Cậu cậu cậu, lại là cậu! Sao cậu lại ở đây, lần trước cậu trà trộn vào hậu trường, lần này lại mạo danh fans sao! Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cách xa K thần nhà tôi một chút! Nghe không hiểu tiếng người hả!"

Không nghĩ tới, đàn ông khi nổi cơn hoa si sẽ kinh tởm đến vậy!

Gã Mạc Nam này, trong vòng có tiếng là kẻ thích cọ hơi người khác.

Sự việc lần trước đã làm không ít người khinh tởm, thế mà bây giờ cậu ta còn dám tới đây!

Nghe thấy thế, Mạc Bắc nhíu mi: "Giả fans?"

"Ha, còn không phải sao? Cậu nhìn thứ trong tay cậu coi!" Trợ lý muốn nổi điên, phải biết rằng thứ thiếu gia nhà anh ghét nhất chính là trai c.o.n.g.

Mạc Bắc cúi đầu, men theo ánh mắt trợ lý, trong tay cô ngoài hành lý ra còn có một tấm poster vừa nhặt được, ah......Một pha hiểu lầm siêu cấp hoàn mỹ: "Tôi có thể giải thích."

"Không muốn nghe." Nam nhân đối diện khẽ nhấp môi mỏng, ánh mắt lười biếng nhíu lại, dù cách lớp khẩu trang nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói khàn khàn không kiên nhẫn, chấc là do bị cảm, thanh âm không khống chế được, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo: "Buông tay, cút."

Cút?

Mẹ nó, tên này trâu nha, dám bảo bà đây cút.

Mạc Bắc sắc mặt âm trầm, cười như không cười, nâng tay lên, tấm poster trong tay cô đã nằm yên vị trong thùng rác.

Dứt khoát, lưu loát!

Ném xong, cô đút tay vào túi quần, không chút để ý nghiêng đầu sang một bên: "Rác vứt lung tung nên muốn ném vào thùng rác, bảo vệ môi trường là việc tốt, người người đều có trách nhiệm."

Bốn mắt nhìn nhau.

Khí thế hai người toát ra va chạm vào nhau, không phân biết cao thấp.

Mẹ nó cái khí chất kia của hai người này thế mà lại giống hệt nhau.

Bất kể là trợ lý đối phương hay Uông Đông Đông, miệng đều mở to, tròng mắt cả hai đều sắp rớt ra ngoài.

Cậu ta, bọn họ vừa mới nhìn thấy cái siêu phẩm gì vậy?

Cái tên trai cong này lại ném poster của K thần vào thùng rác?!

Hơn nữa cậu ta còn nói, đây là bảo vệ môi trường, làm việc tốt?

Nhưng "người tốt nọ" lại vô cùng tuỳ ý, phủi phủi tay, cầm rương hành lý, không chút để ý xoay người: "Đông Đông, đi rồi."

"Ah!" Trợ lý Uông Đông Đông sực tỉnh, vô thức đi theo sau Mạc Bắc

Bên kia, tay trợ lý của đối phương đang điên cuồng gào thét: "Cái tên trai cong khốn kiếp, hắn cho rằng hắn là ai, vậy mà dám chiếm tiện ghi của thiếu gia ngà......"

"Đủ rồi." Thanh niên âm trầm cắt ngang, giọng nói lạnh lẽo, dáng người thẳng tắp đĩnh đạc đi tới phía trước, hai chân thon dài chậm rãi bước đi, mặc dù nơi đây rất ồn ào, cũng không áp được được một thân khí chất thanh quý của hắn.

Thang máy đóng lại, hắn ta không nói gì nữa, chỉ nâng mắt lên, xa xăm như bầu trời đêm thoáng nhìn về lối Mạc Bắc vừa rời đi, đuôi lông mày hơi nhướng về phía trước......

Trợ lý biết K thần nhà mình tâm tình không tốt.

Cũng không dám nói thêm gì nữa.

Chỉ là cái tên Mạc Nam kia, thủ đoạn càng ngày càng cao, hành động vừa rồi là sao, lạt mềm buộc chặt à?