Chương 17: Đại Sư Tỷ, Ta Lạnh Quá.

Tô Từ Nhi cảnh cáo Hoa Tập Liên xong, cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, đang chuẩn bị xoay người rời đi, không ngờ lại cảm giác được vạt váy của mình bị xiết chặt.

Nàng cúi đầu, thấy chàng thiếu niên nằm trên mặt đất, vươn tay run rẩy túm lấy vạt váy nàng, khóe môi còn dính vệt máu chậm chạp mở ra, từ trong cuống họng khàn khàn thốt ra một câu:"Đại sư tỷ, ta lạnh quá." Nói xong, thiếu niên ngẩng đầu, lộ ra gương mặt mềm mại.

Cho tới bây giờ chàng vẫn luôn biết ưu thế của mình là gì.

Bên trong nhà tranh, dưới ánh trăng và gió đông, thiếu niên đẹp đến mức dường như không thuộc về nhân gian đang co rúm lại vì lạnh, vẫn treo lên một nụ cười lấy lòng.

Đó là một nụ cười rất nhu hòa, rất mềm mại, rất dễ để lại ấn tượng tốt với người khác, thậm chí có thể khiến người ta vì chàng mà nguyện ý hoá thành thiêu thân lao đầu vào lửa không hối tiếc.

Tên ranh con này còn có hai mặt!

Đối mặt với Hoa Tập Liên không chút sơ hở thay đổi giữa hai mặt hắc liên hoa lãnh khốc vô tình cùng tiểu bạch liên thẹn thùng đáng thương, Tô Từ Nhi rơi vào trầm mặc.

Thật lâu thiếu nữ vẫn không đáp lời.

Cảm giác choáng váng lần nữa ập tới, Hoa Tập Liên cố níu góc váy Tô Từ Nhi.

Chàng không muốn chết, chàng phải sống.

Dù cho mất sạch tôn nghiêm, chàng cũng phải tiếp tục sống.

Kỳ thật đây cũng là lần đầu Hoa Tập Liên lấy lòng giống như vậy, sau khi thấy được nụ cười kia, như thể ma xui quỷ khiến, thân thể chàng còn nhanh hơn đầu óc, theo bản năng làm ra hành động như vậy.

.

Lúc Tang Nhu Nhu bưng thuốc quay lại đã là buổi tối.

Sắc thuốc? Đương nhiên nàng ta sẽ không tự mình làm.

Tùy tiện tìm tên đệ tử nào đó ở Tiểu Linh Sơn thay nàng ta làm là được, dù sao với vẻ bề ngoài này của nàng ta, có ai mà không tranh nhau làm giúp?

Về phần vì cái gì mà lâu như vậy nàng ta mới quay lại, là bởi vì nửa đường nàng ta nghe được tin Dư Vọng Phong bị cha hắn đánh, cho nên Tang Nhu Nhu gấp không chờ nổi chạy đi quan tâm (công lược) Dư Vọng Phong một chút, vậy nên mới quay lại muộn.

Cũng may, cơn sốt của Hoa Tập Liên vẫn chưa giảm.

Ban đêm gió lớn, Tang Nhu Nhu vươn tay đánh thức Hoa Tập Liên.

Nàng ta "sắc" thuốc cho chàng, nhất định phải để chàng biết, nếu không chuyến này nàng ta làm coi như uổng phí.

Thật vất vả Hoa Tập Liên mới chìm vào giấc ngủ lần nữa, vào lúc Tang Nhu Nhu xuất hiện đã hơi tỉnh lại, chỉ là thực sự quá mệt mỏi, mắt mở không ra.

Tang Nhu Nhu liên tục gọi chàng không chịu bỏ cuộc.

Hoa Tập Liên bị gọi đến phát bực, chàng cố ép bản thân mở mắt ra.

Tô Từ Nhi đã không còn thấy, thay vào đó là nụ cười xán lạn như mùa xuân của Tang Nhu Nhu:"Tiểu sư đệ, ta vừa sắc thuốc cho đệ rồi đây."

Nhà tranh không đèn, bốn phía lại tối, lại thêm Tang Nhu Nhu cũng không thực lòng quan tâm đến Hoa Tập Liên, bởi vậy nàng ta hoàn toàn không phát hiện những vết thương trên mặt thiếu niên.

Ánh mắt Hoa Tập Liên nhìn về phía chén thuốc không biết đã nguội lạnh bao lâu kia, khàn giọng nói:"Đa tạ."

"Đệ nhanh uống đi, uống xong liền giảm sốt."

Hoa Tập Liên đưa tay nhận lấy, nhíu mày uống thuốc.

Tang Nhu Nhu thỏa mãn nhận lại bát, sau đó nhìn quanh bốn phía một chút.

Nửa năm nay, chi phí ăn mặc của nàng ta đều được chiếu cố rất tốt, người ta nói từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo mới khó. Hiện tại Tang Nhu Nhu vô cùng chướng mắt căn phòng tranh rách nát này của nam chủ, bởi vậy loại chuyện nàng ta vì chăm sóc Hoa Tập Liên sinh bệnh mà ngủ trên chồng rơm trong nguyên tác, tuyệt đối sẽ không phát sinh.

"Ngày mai ta sẽ quay lại thăm đệ."

Ở Tiểu Linh Sơn này, trừ nàng ta ra sẽ không còn ai để ý tới Hoa Tập Liên, bởi vậy Tang Nhu Nhu cảm thấy dù cho mình không ở lại đây thì cũng không vấn đề gì cả.

Tang Nhu Nhu giúp Hoa Tập Liên đem áo khoác trên người đắp kín, sau đó quay người rời đi.

Nàng ta vừa đi, Hoa Tập Liên lập tức đứng dậy đem thuốc vừa rồi uống vào phun hết ra.

Tính tình Hoa Tập Liên thận trọng, sẽ không dễ dàng ăn bất cứ thứ gì mà người khác đưa cho. Ngày trước khi còn sống ở chỗ chủ cũ, đối với đồ ăn nước uống chàng vẫn luôn cẩn thận cẩn thận rồi lại cẩn thận, thậm chí về sau chàng còn học một chút dược lý, chỉ vì đề phòng những thứ thuốc kỳ kỳ quái quái kia.

Ngũ quan của chàng đặc biệt nhạy bén, sớm đã đoán được chén thuốc này đã thêm thứ gì đó khác lạ.

Kỳ thật chuyện này ngay cả Tang Nhu Nhu cũng không biết, thực tình nàng ta chỉ tính bưng thuốc cho Hoa Tập Liên để công lược chàng mà thôi, tiếc là vào lúc vị tiểu đệ tử kia sắc thuốc, biết được thuốc này là đưa cho Hoa Tập Liên thì liền không vui.

Thừa dịp nữ thần nhà mình không chú ý, nhanh tay bỏ thêm vài thứ vào trong thuốc.

Dù không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng cũng sẽ không để Hoa Tập Liên được yên.

Sau khi Hoa Tập Liên phun ra hết, cả người mềm nhũn ngã vào đống rơm rạ, chàng không đủ sức để suy đoán vì sao Tang Nhu Nhu lại làm như thế, dù sao ác ý thế gian này đối với chàng vẫn luôn nhiều như vậy.

Vô duyên vô cớ, phảng phất như là cố ý đối nghịch với chàng.

Hoa Tập Liên khó khăn cử động, sau đó từ trong kẽ hở chui vào chồng rơm rạ, trốn như một con mèo. Rơm rạ từ bốn phương tám hướng bao lấy, tựa như tã lót đem chàng quấn kín mít, chỉ như thế, Hoa Tập Liên mới cảm thấy an toàn hơn một chút.

Vừa ngủ xong một giấc, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể chàng dần biến mất.

Hoa Tập Liên nhớ tới vừa rồi, vẻ mặt thiếu nữ tựa như tuyết lạnh, giật ra góc váy bị chàng nắm lấy, sau đó đầu cũng không quay lại, xoay người rời đi.

Trong gió tuyết, toàn thân nàng trên dưới đều vô cùng sạch sẽ, trừ nơi từng bị chàng chạm qua, một góc váy đen nhánh.

Trong bóng đêm, dường như không khí cũng trở nên đông cứng.

So với bóng đêm, ánh mắt thiếu niên còn tối hơn.