Chương 12: Giải Trừ Hôn Ước.

Tô Từ Nhi đả tọa một đêm, chân đều đã sắp bị ngồi gãy, nhưng vẫn chưa thể trở về nghỉ ngơi, bởi vì nàng còn phải dẫn đám đệ tử đi luyện công buổi sáng.

Thật sự ngay cả thời gian đánh răng rửa mặt cũng không đủ, cũng may nàng còn có thuật thanh tẩy.

Các đệ tử đã sớm bước vào sân luyện công buổi sáng, khí thế hừng hực cùng nhau đợi Đại sư tỷ đến.

Sau khi Tô Từ Nhi tự mình thanh tẩy mặt xong, lúc này mới mặt không biểu tình xuất hiện, thần sắc lạnh nhạt đến cực điểm, đứng trên sân tập giống như đại biểu học sinh ưu tú chuẩn bị lĩnh thưởng, chẳng qua trên mặt của nàng lại không có vinh dự cùng kiêu ngạo thuộc về đại biểu học sinh ưu tú, mà đa số lại là lãnh đạm.

Kỳ thật cũng không phải là nàng muốn lạnh nhạt gì cả, mà là nàng buồn ngủ đến mức gần như không mở nổi mắt nữa rồi, cũng may còn có gió lạnh dạy nàng làm người, thổi mạnh khiến nàng tỉnh cả ngủ.

Dưới tầm mắt khát vọng của một đám đệ tử, Tô Từ Nhi trầm mặc một hồi rồi mới chuẩn bị tùy tiện múa một bài kiếm pháp, lại phát hiện kiếm Liên Hoa của mình còn đang trong tay thằng ranh con nam chủ kia.

Tô Từ Nhi: ...

Thiếu nữ tiếp tục trầm mặc đứng trước mặt đám đệ tử, vào lúc nàng còn đang suy nghĩ bây giờ mình phải làm sao đây, đột nhiên, một đạo kiếm khí từ trên trời giáng xuống, đáp xuống nơi cách nàng không xa.

Tô Từ Nhi quay đầu, nhìn thấy một vị nam tử từ trên trời phi kiếm xuống.

Nam tử thân khoác áo bào trắng, đầu đội ngọc quan, khí chất ôn hòa, dung mạo như họa, nhìn thế nào cũng là một vị quân tử nhẹ nhàng hiếm có, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nàng lại lộ ra một cỗ cảm giác áy náy rõ ràng.

Tô Từ Nhi: ? Ai đây?

"Chúng ta giải trừ hôn ước đi." Nam tử vừa mở miệng nói chuyện, đã gây chấn kinh toàn hiện trường.

Tô Từ Nhi vẻ mặt vẫn ngây ngốc như cũ: ? ? Cho hỏi ai đây ạ?

"Ta thích Nhu Nhu."

Ồ, nam hai đây mà.

Tô Từ Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nàng nhớ ra nguyên thân đúng thật là có một vị hôn phu như thế, về sau trở thành liếʍ cẩu dưới váy chính cung nữ chủ Tang Nhu Nhu, còn là cái hạng liếʍ đến cuối cùng vẫn không nhận được gì cả.

Mặc dù thời gian xuyên qua của Tô Từ Nhi cũng chỉ mới nửa năm, nhưng đúng thật là chưa từng thấy qua vị hôn phu trong truyền thuyết này.

Sau khi Dư Vọng Phong trầm mặc một hồi lại tiếp tục nói: "Ta sẽ đền bù cho nàng." Nói xong, hắn đưa tay lấy ra một cái túi đựng đồ:"Bên trong đều là những món thiên tài địa bảo, ngay cả Thiên Huyền Tông bọn ta cũng khó có được."

Thiên Huyền Tông là đệ nhất đại tông môn Tu Chân Giới, vậy mà trong tông cũng khó có được, thế thì thiên tài địa bảo kia phải trân quý đến cỡ nào nhỉ?

Tô Từ Nhi đang muốn hưng phấn nhận lấy, lập tức bị hệ thống ngăn cản:"Không được, cô phải trở nên phẫn nộ! Thương tâm! Nước mắt phải to như hạt đậu từ trong hốc mắt lăn xuống."

Tô Từ Nhi: ... Mi diễn vai nữ chính Quỳnh Dao à? Lại còn nước mắt to như hạt đậu từ trong hốc mắt lăn xuống, sao mi không nói tròng mắt to như hạt đậu từ trong hốc mắt từng cái rớt xuống luôn đi?

Dư Vọng Phong nhìn thiếu nữ trước mắt lạnh lùng như băng, dường như cho tới bây giờ nàng vẫn luôn không chút cảm xúc, tựa như một tác phẩm tôn quý được điêu khắc bằng băng, khiến người ta nhìn không thấu.

Hai năm trước, khi ấy lúc thổ lộ tâm ý đối với nàng, hắn kích động đến mức mặt đỏ tận mang tai, nàng lại chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng kia nhìn sang hắn.

Lúc đôi mắt không chút tình cảm kia nhìn đến, Dư Vọng Phong còn cho rằng nàng sẽ cự tuyệt, lại không ngờ được, thế mà nàng lại đồng ý.

Đối với Dư Vọng Phong mà nói, nguyên thân tựa như một ngọn núi cao, phía trên phủ đầy tuyết trắng dày đặc, thân là nam nhân, hắn đối với nàng đã nổi lên du͙© vọиɠ chinh phục mãnh liệt. Hắn dũng cảm leo lên ngọn núi cao này, đến lúc hắn đã đứng được nơi đỉnh núi, cũng đã hái được quả thắng lợi, đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì cả.

Bởi vì sinh hoạt hàng ngày của nguyên thân trừ luyện kiếm thì vẫn là luyện kiếm , căn bản khiến Dư Vọng Phong không cảm giác được một chút cảm giác tồn tại của mình.

Cho đến khi hắn gặp được Tang Nhu Nhu, một tiểu cô nương dịu dàng giống như mặt trời nhỏ.

Ngay từ lần đầu tiên Dư Vọng Phong nhìn thấy nàng ấy, đã cảm thấy nàng ấy thật đặc biệt.

Hắn từng bước một rơi vào cạm bẫy đầy ôn nhu của Tang Nhu Nhu, thậm chí đã quên mất mình còn có một vị hôn thê.

Chờ đến lúc hắn nhớ ra, cũng đã muộn.

Dư Vọng Phong nhìn Tang Nhu Nhu đỏ bừng mặt, đứng trên tảng đá lớn vụиɠ ŧяộʍ hôn khóe môi của hắn, cảm xúc trong lòng dâng trào, quyết định lập tức giải trừ hôn ước với Tô Từ Nhi, đổi sang thành thân cùng Tang Nhu Nhu!

Hôm nay, là Dư Vọng Phong cố ý, hắn cố ý xuất hiện ở lớp luyện công buổi sáng của Tiểu Linh Sơn, cố ý ngay trước mặt đám người Tiểu Linh Sơn, chính là vì không để cho mình cùng Tô Từ Nhi có đường lui, cũng là vì bức nàng phải đồng ý từ hôn.

Tô Từ Nhi có mất mặt hay không đối với hắn cũng không quan trọng, hắn chỉ muốn khiến cho Nhu Nhu của hắn biết được, hắn nhất định sẽ kiên định lựa chọn nàng ấy!

Căn bản là Tô Từ Nhi cũng không quen biết Dư Vọng Phong, đương nhiên cũng sẽ không có cảm giác gì đối với mấy lời hắn vừa nói, nhưng không biết vì sao, trái tim của nàng đột nhiên lại có chút đau.

Không, không phải nàng đang đau, mà là "Tô Từ Nhi" đang đau.

Thật ra nguyên thân thích Dư Vọng Phong.

Mặc dù nguyên thân vừa ghen ghét vừa hâm mộ lại còn hận Tang Nhu Nhu, còn làm chút chuyện không tốt với nam chủ Hoa Tập Liên, nhưng tình cảm nàng ta đối với Dư Vọng Phong lại là thật.

Chẳng qua dựa theo thiết lập nhân vật, loại người kiêu ngạo như nguyên thân, sẽ không chạy theo Dư Vọng Phong dây dưa, cũng sẽ không chạy theo vạch mặt hắn.

Bởi vậy, Tô Từ Nhi chỉ nhàn nhạt gật đầu, nói: "Được."

Dư Vọng Phong không nghĩ tới Tô Từ Nhi sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy.

Trong lòng hắn dâng lên một cỗ phẫn nộ không cam lòng cùng lạc lõng, thế nhưng vào lúc hắn nhớ đến Tang Nhu Nhu, lại hóa thành tràn ngập nhu tình.

"Nếu đã như thế, vậy thì liền giải trừ kết nhân duyên luôn đi."

Kết nhân duyên?

Tô Từ Nhi cố gắng hồi tưởng lại một chút, rốt cục cũng nhớ ra đó là thứ gì.

Dựa theo phép tắc Tu Chân Giới, vào lúc đôi bên nam nữ đính hôn đều sẽ cột lên kết nhân duyên, chính là dùng một sợi chỉ đỏ lần lượt cột vào ngón áp út trên tay trái nam nữ. Sợi chỉ đỏ này tựa như là một loại thiết bị theo dõi ẩn hình, mặc kệ chân trời góc biển, chỉ cần ngươi muốn, thì đều có thể tìm được người kia.

Hiện tại, Dư Vọng Phong muốn giải trừ kết nhân duyên, cũng chính là cắt đứt đoạn chỉ đỏ này.

Tô Từ Nhi hỏi thăm hệ thống:"Cắt làm sao bây giờ?"

"Lưỡi dao thông thường sẽ không cách nào chặt đứt kết nhân duyên, nếu muốn phá vỡ, yêu cầu đôi bên cần có mặt cũng một địa điểm và thời điểm, cùng nhau vung lên kiếm chứa linh khí, mới có thể chặt đứt."

Hiểu.

Thứ mà người tu tiên mang theo bên người đương nhiên không phải là binh khí bình thường, thế nhưng mà...

"Kiếm của ta không đem theo bên người."

Lời này của Tô Từ Nhi vừa thốt ra, sắc mặt Dư Vọng Phong đột biến, đám người cũng thổn thức một trận.

Hình tượng Đại sư tỷ cao lãnh như một đóa Tuyết Liên Thiên Sơn đã lập tức rơi xuống vách núi, biến thành một vị nữ tử đáng thương bị gã hôn phu vứt bỏ tại chỗ.

Thế mà lại nói ra được loại lời nói như bội kiếm không ở bên người.

Quả nhiên, Dư Vọng Phong cũng không tin.

Hắn đang định mở miệng, lại nghe Tô Từ Nhi nói: "Dương Viêm Long, đưa kiếm của ngươi cho ta mượn."

Dương Viêm Long còn đang đứng thừ ra ở một bên thì nghe thấy lời của Tô Từ Nhi, nhanh chóng đem kiếm của mình đưa tới, cũng thừa cơ hung hăng trừng mắt nhìn Dư Vọng Phong.

Kiếm của Dương Viêm Long cũng giống như con người hắn, tô vàng nạm ngọc đáng giận vô cùng, mà còn... Rất nóng bỏng! ! !

Nướng tay người ta luôn rồi đây này!

Tô Từ Nhi run tay một phát, xém chút đã làm kiếm rơi xuống đất.

Mặc dù nàng biết là do mình bị nóng, nhưng trong mắt mọi người, đại sư tỷ thương tâm gần chết, ngay cả kiếm cũng cầm không được.