Chương 10: Dậy Đi Luyện Kiếm.

Kiếm, quên rồi.

Tô Từ Nhi ảo não núp trong chăn lẩm bẩm.

Kiếm còn chưa cầm về được, phần công việc bên ngoài hôm nay của nàng coi như cũng chưa thể kết thúc.

Không hiểu vì sao lượng công việc của mình lại tăng lên, Tô Từ Nhi tỏ vẻ mình đang cáu kỉnh vô cùng. Nàng uống một hơi hết sạch cốc trà sữa, sau đó ngồi ở trên giường ngẩn người.

Không được, nhất định phải cầm về! ! !

Đêm đen gió lớn, một thân ảnh xuất hiện trước ngôi nhà nhỏ đổ nát.

Nhà nhỏ đổ nát là nát cỡ nào à?

Không có khóa cửa, cửa sổ cũng đã hỏng phân nửa, khoa trương nhất chính là phía trên nóc nhà tranh còn thủng một cái lỗ lớn vô cùng.

Giờ phút này, gió lớn gào thét, đều rót cả vào trong nhà.

Tô Từ Nhi nhìn thôi cũng thấy lạnh.

Cơ thể nàng khẽ run lẩy bẩy một cái, càng thêm túm chặt áo choàng che kín người mình, quyết định lấy được kiếm rồi thì lập tức trở về ngủ tiếp.

Thầm nghĩ lúc lấy xong kiếm cũng là lúc kết thúc công việc tăng ca hôm nay, Tô Từ Nhi tâm tình nhẹ nhõm từ cái lỗ lớn phía trên nhà tranh nhảy xuống.

Sau đó... Trực tiếp nhảy lên đống rơm khô chất thành giường của Hoa Tập Liên.

A phụt phụt phụt... Một ngụm đầy rơm, ọe.

Trong này ngay cả giường cũng không có sao? Không, đừng nói là giường, ngay cả toàn bộ căn nhà này cũng đều làm từ rơm! ! ! Chỗ này đích thực là một căn nhà tranh tồi tàn lợp rơm rạ mà!

Nửa người rơi vào đống rơm khô, Tô Từ Nhi từ bên trong ngẩng đầu lên một cái. Liền thấy Hoa Tập Liên đang ngồi trên đống rơm, quấn một chiếc chăn nhỏ rách nát, mặt đầy cảnh giác nhìn nàng.

Tô Từ Nhi: ...

"Dậy đi luyện kiếm."

Ngủ cái gì mà ngủ! Tuổi này mà ngươi cũng ngủ được sao? Hử?

Hoa Tập Liên độ tuổi này xác thực khó ngủ được, nhưng Tô Từ Nhi tuổi này lại thiếu ngủ vô cùng.

Nàng đưa lưng về phía Hoa Tập Liên, thừa lúc thiếu niên không chú ý dùng sức ngáp một cái, kích động đến nước trong hốc mắt đều muốn chảy cả ra.

A ~ buồn ngủ quá điii.

"Đại sư tỷ, chúng ta đi đâu vậy?"

Lúc nói chuyện, trong mắt Hoa Tập Liên tràn đầy cảnh giác, chàng không tin Tô Từ Nhi sẽ tốt bụng đến mức hơn nửa đêm lại dẫn chàng đi luyện kiếm.

Đi đâu? Đúng ha, đi đâu vậy?

Tô Từ Nhi dừng bước lại, lúc hồi thần lại đã phát hiện mình đang đứng giữa một rừng trúc xanh.

Vào mùa đông, cây trúc trên Tiểu Linh Sơn vẫn thẳng tắp xanh biếc như cũ.

Tô Từ Nhi cảm thấy nơi này khá quen, còn với Hoa Tập Liên mà nói thì nơi này rất quen thuộc, củi lửa của chàng đều chặt ở đây cả.

Vào lúc mới gia nhập Tiểu Linh Sơn, chàng thường xuyên nhặt được ở đây rất nhiều đoạn cây trúc bị gãy làm củi, chàng đoán hẳn là có người luyện kiếm ở đây.

Sau này vào một ngày nào đó, nguồn cung cấp củi đột nhiên bị cắt mất.

Hoa Tập Liên cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy hẳn là vị sư huynh kia đã đổi chỗ luyện kiếm rồi. Mặc dù tự mình đốn củi cần tốn rất nhiều sức lực, nhưng Hoa Tập Liên lại chưa từng phàn nàn, bởi vì chàng cũng đã sớm quen.

Nhưng... Vì sao Ðại sư tỷ lại dẫn chàng tới đây?

Tô Từ Nhi chỉ là vô ý thức mang Hoa Tập Liên đến nơi này, đợi nàng kịp phản ứng lại mới phát hiện đây không phải là nơi nguyên thân thích đến đây nhất để luyện kiếm sao?

Mặc dù từ sau khi nàng xuyên qua cũng chưa từng tới đây, nhưng trong đầu còn lưu lại một ít ký ức của nguyên thân.

Được rồi, mệt quá, không đi nữa, luyện ở ngay chỗ này luôn đi.

"Luyện đi."

Ở Tiểu Linh Sơn, lúc mới nhập môn đều sẽ được học một bộ kiếm pháp căn bản.

Hoa Tập Liên hít sâu một hơi, tay cầm kiếm gỗ đã dùng vải nối lại phần đứt gãy, bắt đầu biểu diễn.

Mặc dù Tô Từ Nhi không hiểu kiếm pháp gì cả, nhưng cũng có thể thấy bộ kiếm pháp kia của Hoa Tập Liên thật là...Nhìn chẳng hiểu con mẹ gì hết.

Thưa ngài, thân là nam chủ vậy thiên phú của ngài đâu rồi?

"Ngu xuẩn." Tô Từ Nhi thốt ra.

Động tác của Hoa Tập Liên trở nên cứng đờ, hốc mắt lập tức ửng đỏ.

Giận rồi.

Nhìn nam chủ bị mình chọc tức thành mắt thỏ, thật ra nội tâm của Tô Từ Nhi cũng có chút thoải mái. Là chàng ta tự tìm khổ bắt nàng làm thầy, khiến nàng tăng lượng công việc nhiều hơn định mức như vậy, đây chính là báo ứng! ! !

Tô Từ Nhi tâm tình tốt, nàng nhếch khóe môi lên, lập lại lần nữa:"Ngu xuẩn."

Thiếu nữ có chất giọng vô cùng hay, trong trẻo tựa như sương sớm xua tan mây mù, mang theo một luồng sạch sẽ thấm người. Giờ phút này, tựa hồ là bởi vì tâm tình nàng không tệ, cho nên ngữ điệu hơi cao lên.

Thân là người Tô Châu, khẩu âm mềm mại của Ngô nông cũng không dễ thay đổi được như vậy.

Ngô nông: Chỉ người nước Ngô. Nông là cách xưng hô của người Ngô. Nước Ngô là một nước chư hầu của nhà Chu. Kinh đô của nước Ngô nay là Tô Châu, tỉnh Giang Tô.

Câu "Ngu xuẩn" rõ ràng đã tăng thêm mấy phần mềm mại yếu ớt so với câu trước đó.

Không giống như đang mắng người, càng giống như là đang làm nũng hơn.

Đó chính là mị lực của phương ngữ mềm mại thuộc về Ngô Nông.

Mà Tô Từ Nhi cũng không ý thức được chuyện này, bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng đều đã quen dùng giọng điệu như vậy.

Trái lại là Hoa Tập Liên, trời lạnh như vậy, không chỉ mình mặt chàng bị đông đến đỏ bừng, mà ngay cả lỗ tai cũng đỏ. Chẳng qua màu đỏ kia dường như có chút không giống do đông lạnh làm ra, mà giống như là bị nhiễm lên một tầng màu son phấn. Tròng mắt đen nhánh của chàng hơi mở to, giống như là có hơi bị doạ đến.

Hô hấp thiếu niên có chút tăng lên, chàng nhìn Tô Từ Nhi một chút, sau đó nhanh chóng dời đi.

Chàng có hai mặt, một mặt là bạch liên trà xanh vẫn chưa từng biểu hiện qua trước mặt Tô Từ Nhi, có lẽ là vì chàng đã biết cho dù có biểu hiện ra thì cũng vô dụng thôi. Thay vì diễn kịch, còn không bằng tìm cách mạnh lên.