Chương 5: Nó Nói Có Đạo Lý A!

"Vậy đại sư mà hắn nói là ngươi sao?" Tiêu Soái nhìn người vợ Vương Vi Dân một chút, rõ ràng có chút ý định ra ngoài, nói: "Còn trẻ như vậy mà cũng có thể làm à, luôn cảm thấy có chút không đáng tin cậy."

Sau đó lại không tự chủ được bồi thêm một câu: "Nhưng dáng dấp cũng thật đẹp trai..."

Ai da, thấy ngươi nói được câu này, thiếu gia liền không so đo với ngươi...

"Là tẩu tử à?" Tiêu Soái cười ha hả nhẹ gật đầu, nói: "Đến đây, ngồi trước đi."

Chờ hai người ngồi, Tiêu Soái bây giờ liền bắt đầu tự giới thiệu.

Dù sao làm nghề này không phải nói ai cũng có thể làm, đừng quản thật giả, đầu tiên nhất định phải biết chém gió...

Cho nên Tiêu Soái vô cùng bình tĩnh lại đem một bộ thuyết hay từ trước kia lấy ra: "Bổn nhân tổ truyền nghề phong thủy đời thứ mười sáu, tổ thượng của ta năm đó xem phong thủy cho hoàng đế, gia gia của ta là phong thuỷ đại sư Hoa Hạ sáng lập hiệp hội huyền học, kim bài phong thủy đại sư , người đứng đầu kiến trúc phong thuỷ Hoa Hạ, trung y thâm niên, đoạt giải thưởng thành tựu văn hóa Toàn cầu Chu Dịch. Truyền đến ta đây cũng xem như được trời ưu ái, ta mười sáu tuổi mở thiên nhãn, trước mắt đảm nhiệm người phát ngôn của tiên gia gia ở nhân gian, có liên hệ tương đối mật thiết với Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn , cho nên giúp người bình thường tiêu tai giải nạn, điều chỉnh phong thuỷ là có thiên phú độc đáo."

Hắn này nói một tràng, nội dung đương nhiên là giả, tuy nếu trước kia chỉ chém gió khoác lác đơn thuần, hiện tại không giống vậy nữa!

Biểu Lộ Bao Chi Nhãn, vừa mở mắt liền có thể thấy hình vẽ tiện nhân trên ót người khác, nếu là ngươi thì ngươi có sợ hay không?

Tiêu Soái này nói trên trời dưới biển, Vương Vi Dân không hiểu gì, chỉ biết rất lợi hại, vợ hắn thì rõ ràng có chút xem thường, nhưng dù sao chồng ở bên cạnh, vẫn cần nể mặt mũi, cho nên vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế sa lon, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Soái. Tiểu nhân trên ót không ngừng trợn trắng mắt: "Chém gió, tiếp tục chém gió đi! Ngọc Hoàng đại đế cũng là thân thích của ngươi đúng không hả?"

Tiêu Soái: "..."

Thân thích của ca là hệ thống, ngươi không phục à?

Vương Vi Dân tận mắt thấy sự thần kỳ của Tiêu Soái, nên cực kỳ tin tưởng: "Vâng vâng vâng, đại sư nói đúng lắm. Vậy đại sư, ngài xem chúng ta chừng nào thì bắt đầu vậy?"

"Cái này không nóng vội được, ta nói trước đã." Tiêu Soái cười cười, gương mặt lộ ra phong phạm cao nhân: "Mời tiên gia giúp ngươi phá sát tiêu tai cần phải thu một chút cung phụng, cụ thể nhiều ít thì xem chuyện của ngươi lớn hay nhỏ, nếu như ngươi đồng ý, vậy chúng ta là có thể bắt đầu. Nếu như không đồng ý, vậy thì phiền ngươi mời cao nhân khác."

"Không có vấn đề không có vấn đề, ta hiểu rõ quy củ." Vương Vi Dân liều mạng gật đầu, sau đó thận trọng hỏi: "Đại sư, vậy cái này cần bao nhiêu phí ạ?"

"Phí sao? " Tiêu Soái dựa theo kinh nghiệm trước kia, theo bản năng liền định nói 200, kết quả không đợi hắn mở miệng, hệ thống bên kia lên tiếng.

Hệ thống: "Một lần xem bói thu phí 2000, cấm trả giá."

Tiêu Soái: "! ! !"

Con bà nó, mới mở miệng đã đòi 2000, ngươi không sợ dọa người chạy à?

Tiêu Soái phát điên nói: "Hệ thống, người khác xem bói đều là 300, 500, ngươi vậy mà há miệng liền muốn 2000, bọn họ khẳng định không chịu đó!"

Hệ thống: "Người khác có hệ thống sao?"

Tiêu Soái: "Không có..."

Hệ thống: "Người khác có đẹp trai không?"

Tiêu Soái: "..."

Mẹ nó, cái này là tử huyệt của ca!

Tiêu Soái: "2000! Thì 2000! Thiếu một đồng cũng không được!"

"Khụ khụ…" Tiêu Soái nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, về sau nói: "Vừa rồi ta thương lượng với Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, Thiên Tôn nói dựa theo tình trạng trước mắt của ngươi, xem ra ít nhất phải 2000 tệ mới được."

Lúc hắn nói con số này trong lòng đúng là rất thấp thỏm, mà sự thật cũng không khiến cho hắn thất vọng, người vợ Vương Vi Dân nghe xong con số này liền hét lên: "2000! Mắc như vậy! Ngươi ăn cướp à! Chúng ta xem bói ở chỗ khác chỉ tốn 200!"

Tiếng gào cô ta gào lên chói tai không khác gì tiếng hô da^ʍ tặc, chấn động đến mức làm lỗ tai Tiêu Soái run lên.

"Vị nữ sĩ này." Tiêu Soái cười ha hả hỏi nàng: "Ngươi đã xem qua ở chỗ của người khác rồi, vậy tiên sinh đây có đổi vận hay không?"

"Chuyện này..." Người vợ Vương Vi Dân do dự một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có."

"Vậy chẳng phải đã nói rõ kết quả đó sao." Tiêu Soái có hệ thống gia trì cho nên tràn đầy tự tin: "Xem bói ở chỗ ta cam đoan có hiệu quả cực tốt. Ta nói thẳng, ngươi tiêu 2000 ở đây, thu hoạch tuyệt đối vượt xa con số này."

Hắn trên miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại đang liều mạng lầm bầm trước mặt hệ thống: "Hệ thống, anh đây nói như vậy được không, coi như đều nhờ vào ngươi hết. Trước kia nói đúng chỗ dễ nghe mới khiến đối phương vui vẻ đưa tiền, thế nhưng lúc này ta lại không thèm đếm xỉa đến tâm tình khách hàng! 2000 tệ đó! Nếu không được thì về sau lão tử không còn cách nào buôn bán nữa!"

Hệ thống: "Mao đài là giả sao?"

Tiêu Soái lắc đầu: "Không phải."

Hệ thống: "Vé số cào là giả sao?"

Tiêu Soái: "Cũng không phải."

Hệ thống: "Vậy ngươi sợ cái quái gì?"

Tiêu Soái: "..."

Ấy, nó nói có đạo lý a! Hệ thống đỉnh như vậy thì ta sợ cái quái gì chứ!

Nói thực ra 2000 tệ không phải con số nhỏ, nhưng Vương Vi Dân gần đây phải chịu khổ quá mức rồi, bởi vậy hắn cắn răng: "Được, vậy xem trước một chút!"

Người vợ nói: "Cứ xem trước đi, nhưng phải nói trước. Xem không trúng thì chúng ta không trả tiền."

"Được thôi, không có vấn đề gì." Tiêu Soái cười ha hả, gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi. Vương tiên sinh có khó khăn gì cứ việc nói, ta đều có thể giúp ngài giải quyết."

"Được." Vương Vi Dân nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Trong khoảng thời gian gần đây, tôi quả thực xui xẻo đạt đến mức uống nước lạnh cũng tê răng, hiện tại tôi muốn biết rốt cuộc nguyên nhân ở đâu, có phương pháp gì phá giải."

"Hừ, cậu qua đây một chút, ngồi phía trước ta, ta quan sát tỉ mỉ một chút." Tiêu Soái ngoắc Vương Vi Dân.

Vương Vi Dân lúc này thận trọng ngồi trước mặt Tiêu Soái, tư thế kia giống như học sinh tiểu học...

"Theo gương mặt của cậu thì xem ra…"

Tiêu Soái cẩn thận nhìn gương mặt hắn một chút, nhắm mắt lại cẩn thận suy tư một chút, nói: "Không phải tướng xui xẻo, phong thủy trước kia tương đối thuận buồm xuôi gió. Cho nên vấn đề không phải xuất hiện ở trên gương mặt của cậu. Cậu đưa thẻ căn cước ra cho ta nhìn một chút."

"Được rồi." Vương Vi Dân mau chóng móc thẻ căn cước đưa ra.

"Hừ." Tiêu Soái tiếp nhận thẻ căn cước, vừa xem vừa nói: "Ngày sinh là của cậu ngày 28 tháng 8 năm 1987, ngày âm lịch là mùng năm tháng bảy. Thời gian cụ thể biết không?"

"Biết biết." Vương Vi Dân vội vàng nói: "Rạng sáng bốn giờ lẻ chín phút, ngày 24 tháng 3 năm 2014 lĩnh giấy hôn thú."

"Được rồi." Tiêu Soái lúc này cầm một cây bút, bắt đầu viết trên giấy "âm lịch mùng năm tháng bảy Năm 1987 rạng sáng bốn giờ lẻ chín phút, ngày 24 tháng 3 năm 2014 cưới."

Động tác này của hắn là thói quen, dù sao làm nghề thầy phong thủy này là cần thường xuyên viết lên giấy thông tin của khách hàng rồi mới suy diễn.

Tuy thường ngày cũng ghi như vậy, nhưng hôm nay thì khác hẳn!

Bởi vì có hệ thống mà!