Chương 1: Biểu. . . Biểu Lộ Nhãn? !

- Thần tài gia à! Tôi không có đùa với ngài đâu! - Tiêu Soái đứng trước tượng thần tài, chắp tay trước ngực, không ngừng lẩm bẩm.

Nguồn gốc sự việc rất đơn giản, vừa rồi lúc hắn đang ngủ trưa thì bỗng nhiên trong đầu nhảy ra một câu kiểu máy móc: "Hệ thống Bệnh Mắt Đỏ (1) phát hiện kí chủ, khóa lại thành công." Sau đó Tiêu Soái cảm giác cả người mình đột nhiên có chút không ổn.

(1) bệnh mắt đỏ: tiếng lóng của giới trẻ trung quốc chỉ sự ghen ăn tức ở.

Hiện tại hắn vừa mở mắt thì ở trước mặt xuất hiện một cái bảo rương màu đỏ sáng lấp lánh, mặt trên còn có một cái mặt thần tài cười, cười phải gọi là rất vui vẻ.

Hắn xem điện thoại, trên màn ảnh điện thoại cũng là bảo rương thần tài đang cười với hắn.

Hắn xem trên bàn cá, cá biến thành bảo rương thần tài bơi trong nước.

Thậm chí hắn nhìn một cô em, mặt em gái đó cũng biến thành bảo rương thần tài...

Ngươi là rương thần sao?

Về sau ngộ nhỡ thời điểm ta đang “tâm sự” cùng bạn gái, đột nhiên ngẩng đầu liền thấy một cái thần tài toét miệng cười nằm ở nơi đó, vậy sao người ta chịu cho nổi chứ?

Tiêu Soái mắc phải chứng bệnh muốn phát tài, vì vậy nên cực kỳ thành tâm cúng bái thần tài. Ngay lúc đó, trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên câu nói lãnh lẽo, như máy móc kia:

- Hệ thống Bệnh Mắt Đỏ đã khóa lại thành công, xin kí chủ mau sớm nhận lấy gói quà tân thủ lớn của chính mình.

Lại tới!

Thời gian này không có cách nào vượt qua!

- Đi ra! Đi ra cho ta!

Tiêu Soái bỗng nhiên quay người, nhìn xung quanh, khắp nơi đều là cái mặt thần tài bên trên bảo rương kia, đến cái cửa cũng không nhìn thấy được, hắn buồn bực đến muốn điên:

- Ngươi là ai? Mau mau đi ra cho ta! Vì sao hết lần này tới lần khác cứ tìm tới ta hoài vậy?

Hệ thống:

- Bởi vì giá trị nhan sắc của kí chủ rất cao.

Tiêu Soái:

- ...

Nó nói rất hay, rất có đạo lý nên ta không cách nào phản bác!

Bởi vậy mới nói, vật phẩm cao cấp như hệ thống thì phải có lí do mới có thể tới tìm mình, cho nên khẳng định là có nguyên nhân đúng không?

Người bình thường chắc chắn không có đãi ngộ như vậy đâu!

- Ai da, nếu ngươi sớm nói như vậy thì không phải là xong rồi sao?

Tiêu Soái bình tĩnh đứng lên, nhẹ nhàng hất tóc, cười nói:

- Tốt, ta cảm thấy chúng ta kỳ thật vẫn là có thể ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng. Vậy ngươi nói xem, cái hệ thống Bệnh Mắt Đỏ rốt cuộc là thứ gì vậy?

Hệ thống:

- Hệ thống chính là trình tự giúp kí chủ đi đến nhân sinh đỉnh phong.

Nhân sinh đỉnh phong!

Nghe xong lời này con mắt, Tiêu Soái liền sáng lên!

Nhân sinh đỉnh phong đó nha!

Em gái nhà ngươi!

Tiền đó nha!

Một trăm triệu chỉ là mục tiêu nhỏ trên nhân sinh đỉnh phong kia thôi!

- Thật à?

Tiêu Soái đóng cửa lại, sau đó đi đến nằm xuống bên trên cái giường của chính mình, tạo dáng thành hình chữ đại, hưng phấn nói:

- Vậy mau mau cho ta một đống em gái đi! Loli, ngự tỷ, thục nữ hay vợ người ta cũng được! Yên tâm đi, không cần khách khí, ta đã chuẩn bị xong rồi!

Hệ thống:

- Không thể.

Tiêu Soái:

- ...

Con em ngươi!

Tiêu Soái lộc cộc bò dậy, lắc lắc điện thoại:

- Vậy có thể cho ta tiền mặt hoặc là chi phiếu không? Trước tiên cho ta một trăm vạn tiêu xài chút được không? Ngươi là hệ thống cao cấp, yêu cầu này chắc không quá đáng chứ?

Hệ thống:

- Không thể.

Tiêu Soái:

- ...

Tiêu Soái:

- Vậy cũng không thể thì cần ngươi làm gì chứ?

Hệ thống:

- Hệ thống cho rằng dùng giá trị nhan sắc của kí chủ để lấy tiền thì quá tầm thường.

E MMMMMM...

- Được, không thể không thừa nhận ngươi nói vẫn rất có đạo lý.

Tiêu Soái lúc này khẽ hít một hơi, móc ra tấm gương soi soi, vẫn đẹp trai như thường!

Không thể không, người đàn ông kiếm mắt mày sáng đẹp trai như thế, làm tiền quả thật có chút tục tỉu, lúc này hắn lại hỏi:

- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói có thể cho ta đi đến nhân sinh đỉnh phong, dù sao cũng phải có chút công năng gì đó chứ? Giải thích kỹ cho ta chút được không?

Hệ thống bắt đầu giới thiệu:

- Hệ thống công năng một: Khai quang. Năng lực giới thiệu: Đồ vật được hệ thống khai quang có khả năng được căng cường công năng.

- Hệ thống công năng hai: Kí chủ có khả năng thu thập những chỉ số người đỏ mắt khác, có thể dùng để khai quang cho đồ vật.

Tiêu Soái:

- ...

- Khai... Khai quang?!

Gương mặt Tiêu Soái mơ hồ, nói:

- Ta chính là thầy phong thủy, ta tự khai quang là được rồi, còn cần ngươi làm gì?

Hệ thống:

- Công năng khai quang cực kỳ cường đại, hiện tại xin kí chủ anh tuấn nhận lấy gói quà tân thủ, bắt đầu trải nghiệm.

Hừ, đối với cái từ mô tả "anh tuấn" này, kẻ hèn đành cố mà nhận lấy vậy...

Tiêu Soái:

- Mở ra, mở ra, ta muốn coi ngươi có được chức năng gì nào.

Hắn thốt ra lời này xong liền “đinh” một tiếng, cái bảo rương màu đỏ trước mắt kia phát ra hào quang chói sáng, sau đó Tiêu Soái cảm giác trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một tiểu nhân(2)!

(2) tiểu nhân: tiểu nhân ở đây là chỉ người nhỏ nhắn.

Tên tiểu nhân kia mày kiếm, mắt sáng, sống mũi thẳng, thân cao một mét tám hai, cơ bắp cân xứng cơ bụng tám múi, cực kỳ anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc ngọc thụ lâm phong, tuyệt đối là bản thân mình, không sai được.

Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống vang lên lần nữa.

- Kí chủ thành công mở ra bảo rương tân thủ, bắt đầu đọc tư liệu kí chủ:

- Tính danh: Tiêu Soái.

- Tuổi tác: 25 tuổi.

- Giới tính: Nam.

- Nghề nghiệp: Thần côn.

- Sự nghiệp: thầy phong thủy, thuê một gian cửa hàng rộng hai mươi mét vuông, tổng tư sản: 256.88 tệ(3).

(3)Khoảng hơn 890 ngàn đồng.

Tiêu Soái:

-...

Ngươi có cần đả kích người như thế hay không? Cái gì cũng bị ngươi nói ra, quyền riêng tư còn đâu chứ?

Cái gì gọi là thần côn? Anh đây là thầy phong thủy, không hiểu sự khác biệt sao?

Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, cái tên của hệ thống vốn đã không đứng đắn, hệ thống Bệnh Mắt Đỏ, nghe tên là thấy hèn hạ thấy mẹ rồi. Cơ mà nó khá phù hợp với phong cách hành sự của ta...

Đi con đường của người khác, để cho người khác đỏ mắt thôi!

Hệ thống không để ý tới hắn đang suy nghĩ gì, tiếp tục:

- Gói quà tân thủ ban thưởng: Khai Quang nhãn. Khai quang bắt đầu, xin chờ ít phút...

Kèm theo câu nói này hệ thống, Tiêu Soái liền thấy ở vị trí con mắt của tên tiểu nhân trong đầu mình phát ra kim quang!

Cái quỷ gì vậy?

Mắt la-de?

Trừng mắt ai thì người đó chết à?

Hệ thống:

- Gói quà tân thủ kết thúc khai quang, con mắt kí chủ thu hoạch được thuộc tính khai quang, công năng tăng cường: Biểu Lộ Bao Chi Nhãn.

Tiêu Soái:

-...

Biểu Lộ Bao Chi Nhãn?

Tiêu Soái dùng sức nháy nháy mắt, không phát hiện có biến hóa gì, trần nhà của căn phòng vẫn như thế, thị lực không biến tốt, cũng không có cảm giác mắt sạch mắt sáng...

Tiêu Soái tràn đầy nghi hoặc, hệ thống nói công năng hẳn là không ít thì nhiều mà? Thế nhưng làm sao mình không cảm nhận được gì nè?

Hắn tò mò đứng lên, nhìn cả phòng một vòng, kết quả bỗng nhiên phát hiện, ngay tại chỗ góc giường hắn nằm vừa rồi có dấu chấm hỏi nhỏ màu đỏ!

Ảo giác nữa?

Tiêu Soái nhìn sang chỗ khác, tất cả đều rất bình thường, thế nhưng vừa nhìn tới góc giường đó thì lại xuất hiện dấu chấm hỏi nhỏ màu đỏ!

Có quỷ dị! Con mắt mình sau khi khai quang thì gọi là Biểu Lộ Bao Chi Nhãn gì đó...

- Chẳng lẽ nơi góc giường có bảo vật gì à?

Tiêu Soái cẩn thận suy nghĩ một chút, có khả năng, rất có khả năng! Chỗ cái dấu chấm hỏi nhỏ màu đỏ đó nhất định có thứ gì đó!

Không nói hai lời đẩy giường ra, Tiêu Soái cẩn thận kiểm tra mặt đất nơi đó.

Trên mặt đất là nền gạch cổ xưa nhất, loại đã bị mài mất nước sơn, còn bám đầy bụi.

Dấu chấm hỏi nhỏ màu đỏ không ngừng xoay xoay ngay tại chỗ viên gạch thứ hai dựa vào tường.

- Cái quỷ gì vậy?

Tiêu Soái nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ, phát ra âm thanh thùng thùng, viên gạch này lại có thể rỗng ruột!

- Chẳng lẽ bên trong có bảo bối?

Con mắt Tiêu Soái trong tức thì liền sáng rực!

Đây chính là đồ vật do Biểu Lộ Bao Chi Nhãn nhìn ra được nha, vậy khẳng định không thể kém à!

Tiêu Soái vội vàng cầm khăn, cẩn thận lau chùi, một chốc sau thì phát hiện, viên gạch này không phải dính vào mà là được đặt vào! Vậy nó có ý nghĩa giống như một cái két sắt để giấu đồ vậy!

Tiêu Soái tìm một cái tua vít, thận trọng cậy mở viên gạch, xem xét phía dưới liền sợ ngây người!

Hắn nghĩ không sai, bên trong viên gạch thật sự trống không, mà tại bên trong không gian nho nhỏ như thế mà ẩn giấu bốn bình rượu mao đài!

Mao đài!

Tận bốn bình!

Kể cả bốn bình mới ra khỏi nhà máy cũng đã lên tới năm sáu ngàn tệ, mà bốn bình rượu này...

Tiêu Soái vội vàng cầm lấy một bình, lấy tay chùi đi lớp bụi phía trên, lập tức ngây ngẩn cả người!

Ngày xuất xưởng: Năm 1982 ngày 14 tháng 10.

Nhãn hiệu: Phi Thiên mao đài 53 độ.

Tiêu Soái:

- ...

Tiếp cận Phi Thiên mao đài bốn mươi năm!

Ngọa tào! Ngọa tào!(*)

(*) ngọa tào: câu cửa miệng của dân đi làm khi khủng hoảng kinh tế.

Đây quả thực là tiền từ trên trời rơi xuống mà!

Cái đồ chơi này nếu lấy đi đấu giá, vậy còn không đến bán mấy vạn tệ à? Thậm chí có thể lên tới mười mấy vạn?

- HOHO... HOHOHOHOHOHO...

Trong mắt Tiêu Soái lộ ra ký hiệu nhân dân tệ!

Biểu Lộ Bao Chi Nhãn thật sự quá ghê gớm!

Tâm tình Tiêu Soái lúc này đơn giản có thể dùng từ nổ tung để hình dung, thận trọng cầm bốn bình rượu bỏ vào rương, khóa lại rồi cẩn thận bỏ vào tủ, sau đó đặt miếng gạch lại như cũ. Ha ha ha, cửa hàng này do lão ba lúc trước bỏ ra khoảng bốn mươi vạn mua lại, thế mà rượu này không bị ai lấy đi mất!

Một bình hiếu kính cha, một bình hiếu kính cha vợ tương lai, còn thừa hai bình để bán đấu giá, quyết định như vậy đi!

Trong nhất thời, tâm trạng Tiêu Soái tốt đến mức chưa từng có, ngay cả cái tua vít trong tay mà hắn cũng có cảm giác nó thật đẹp...

Ngay lập tức hắn trông thấy trước cửa hàng có một khuôn mặt thần tài nhỏ đang cười!

Tiêu Soái: …

Lại có tiền của phi nghĩa tới à nha!