Chương 54: Gặp gia trưởng

Thỏ con xoay người muốn chạy, Vương Thích duỗi ra chân dài kẹp eo cậu, kéo người đến giữa háng, ngón tay ấn hai bên huyệt Thái Dương cậu.

“Sách, đừng lộn xộn, không phải em đau đầu sao?”

Trần Nhưỡng nghi hoặc mà nằm, tầm mắt theo cằm nam nhân ngó lên trên, nhìn đến hầu kết cùng râu, đột nhiên có chút ngượng ngùng. Vương Thích phát hiện có người nhìn lén mình, liền cúi người hôn một cái trên trán người nọ. Môi mềm mại gần sát gò má, thỏ con nhanh chóng nhắm lại hai mắt, chuyên tâm hưởng thụ mát xa tuy không chuyên nghiệp, nhưng tuyệt đối tràn ngập thành ý.

“Thoải mái sao?”

“Ân, thoải mái.”

“Lần sau chú ý một chút, xem TV đến khóc sưng mắt, xấu hổ hay không?”

Trần Nhưỡng méo miệng, biết cái gì nên tới sẽ tới, đơn giản đánh đòn phủ đầu: “Thực xin lỗi sao.”

“Em có lỗi cái gì?”

“Mấy ngày nay em không nên không để ý tới anh, không nên chỉ lo chính mình hưởng lạc không suy xét cảm nhận của anh.”

Thỏ con vươn cánh tay, bàn tay từ dưới đến ôm mặt hắn, “Em tận lực ít xem một chút, nhiều bồi bồi anh, được không?”

“Không được.”

Trần Nhưỡng lập tức giống bóng cao su hết không khí: “Kia, em không xem có thể đi……”

Vương Thích sắp bị chọc cười, nắm chóp mũi cậu nói: “Em nói lời này trái lương tâm không?”

Trần Nhưỡng không hé răng, miệng dẩu đến cao cao.

“Bảo bảo, anh không muốn can thiệp em yêu thích.”

Vương Thích ôm cậu vào ngực, hôn lỗ tai cậu, “Em muốn làm cái gì anh đều bồi em, nhưng em không thể mỗi ngày để anh bên ngoài, biết không?”

“Ngô……”

“Em nói em xem phim, một hai giờ đêm còn không ngủ, hôm sau lại dậy không nổi, cả ngày trà không nhớ cơm không nghĩ, kêu ba tiếng đáp một tiếng, đổi thành anh như vậy em không tức giận?”

Hiếm khi Vương Thích lấy lý phục người. Thông thường hắn đều đứng ở một phương không nói lý, nói còn chưa dứt lời liền ồn ào, cuối cùng làm cho hai bên đều không thoải mái, ân ái chậm trễ hơn phân nửa.

“Đã biết…… Em không phải sợ anh không thích sao……”

Trần Nhưỡng xoa xoa tay, co quắp bất an như khi còn nhỏ bị lão sư phê bình.

“Anh yêu em, yêu tất cả của em, chúng ta là muốn ở bên nhau qua cả đời.”

Vương Thích ôm cậu, giống ôm bảo vật trân quý nhất trên đời, “Điểm việc nhỏ này anh cũng không tiếp thu được, sao anh dám nối khoác yêu em như thế? Anh cũng muốn biết em thích cái gì, vì cái gì khóc, vì cái gì cười, mà không phải em muốn cái gì cũng đều không hiểu, như kẻ ngốc tránh ở một bên một mình giận dỗi.”

Hắn bao tay cậu trong tay mình, lại hỏi: “Đúng rồi, có phải em thực hâm mộ có thể có hôn lễ hay không?”

Thỏ con nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Em không phải con gái, lại không thể cưới lão bà, thế nào kết hôn? Cũng chỉ nhìn xem người khác thôi.”

“Anh cho em.”

Vương Thích nói, “Em muốn, anh liền cho em.”

Trần Nhưỡng sửng sốt, sống lưng có chút cứng đờ: “Đừng vui đùa.”

“Nói thật, không nói giỡn.”

Vương Thích cọ cọ cổ cậu, “Quá hai ngày cùng anh về nhà.”

“Nhà anh em tới rồi.”

Cậu đối nơi đó có bóng ma tâm lý.

“Anh là nói gặp gia trưởng. Ba anh muốn gặp em.”

“Anh! anh anh anh anh anh ——?”

Trần Nhưỡng bật dậy, “Không không không em không đi em không đi! Em không dám……”

“Sợ cái gì, có anh ở đây đâu, còn có người có thể ăn em?”

Vương Thích cảm thấy chuyện này không cần thương lượng, trực tiếp vỗ bàn, “Quyết định như vậy, không được chơi xấu.”

Vì thế chờ đến cuối tuần, Trần Nhưỡng bị vừa đe dọa vừa dụ dỗ, kéo vào nhà Vương Thích. Trước một giây vào cửa còn khóc lóc rầm rì làm nũng, chết sống không chịu đi một bước, sau một giây thấy nam nhân trung niên ngồi ngay ngắn trong phòng khách liền thở mạnh cũng không dám, thiếu chút nữa quỳ xuống kêu ba ba.

“Chào thúc thúc…… Con là cái kia…… Bạn học Vương Thích. Con, con tên Trần Nhưỡng.”

Kỳ thật ba Vương không đáng sợ như vậy, ngược lại thập phần hòa ái dễ gần, làm người khó có thể tưởng tượng hắn thế nào có thể sinh ra đứa con tính tình nóng nảy như vậy. Hắn tự mình xuống bếp làm vài món sở trường, một nhà bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, còn tính hoà thuận vui vẻ.

Nếu làm lơ mặt Vương Thích không biết vì sao gục xuống.

Thẳng đến trên đường về nhà Trần Nhưỡng cũng chưa phản ứng lại đây, thúc thúc liền —— đồng ý? Đơn giản như vậy!?

Cậu vốn tưởng rằng trường hợp này hẳn là huyết vũ tinh phong sấm sét ầm ầm, phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới có thể thông qua khảo nghiệm lấy được chân kinh, ai biết liền ăn một bữa cơm nói chuyện việc nhà mà thôi, không roi cũng không có độc rượu, hết thảy thuận lợi không quá chân thật.

Không, là quá không chân thật!

Hai người đẩy ra cửa nhà, chưa kịp mở đèn Trần Nhưỡng đã bị người ấn trên tường, một đôi tay lạnh băng tiến áo sơmi, theo vòng eo hướng lên trên vuốt ve, run run rẩy rẩy như nhẫn nại đã lâu. Vương Thích bằng trực giác thò lại gần liếʍ mυ"ŧ bờ môi cậu, mang theo cổ nghiêm nghị làm người khó có thể kháng cự.

Đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nam. Củi khô lửa bốc, một điểm liền trúng.

Trần Nhưỡng cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau, tự nguyện dâng ra thể xác và tinh thần, hiếm khi mang theo bá đạo ở khoang miệng đối phương tùy ý càn quét. Vương Thích dùng lửa nóng nhảy lên cọ xát côn ŧᏂịŧ cậu đồng dạng hưng phấn. Nhất thời không khí tràn ngập hơi thở nồng đậm hormone nam tính, tìиɧ ɖu͙© dâng trào.

“Ngô……”

Nghe thấy ái nhân tràn ra thở dốc, Vương Thích tức khắc khó có thể tự giữ. Cánh tay hữu lực nâng lên mông cậu, làm hai chân thon dài treo bên hông. Hắn liếʍ láp vành tai cậu, không ngừng thổi khí vào trong, ngứa đến thỏ con vặn vẹo. Cái mông cọ đại điểu bừng bừng phấn chấn, từng chút cọ huyệt khẩu.

“Muốn sao?”

Trong bóng tối Vương Thích nhìn chằm chằm người trước mặt, đôi mắt lộ ra ánh sáng mỏng manh, giống một sói hoang con cao ngạo tự đại. Hắn sẽ không cho con mồi thoát, cũng sẽ không nuốt quả táo phí phạm của trời. Thỏ con không dám đáp lại tầm mắt hắn, sợ giây tiếp theo đã ăn vào bụng, một chút xương cũng không dư thừa.

Sự thật chứng minh cậu đúng, nam nhân xác thật muốn làm như vậy.

Lập tức, hiện tại, không thể chậm lại, không thể còn thừa.