Chương 17

Trần Nhưỡng nghe xong có chút khó tin: “Không —— không được…… Anh dám…… Ô ô em không cần……”

Thỏ con chụp bọt nước, muốn đứng dậy. Vương Thích nâng cậu đứng lên, cánh tay duỗi ra ấn chốt mở hệ thống hơi nước. Hơi nước bị hút đi, độ ấm giảm đi, khí lạnh bị cuồn cuộn chuyển vào, xẹt qua làn da gợi lên một mảnh run rẩy.

Hắn đặt cậu trước đài rửa mặt chải đầu, cầm khăn lông lau hơi nước trên kính. Vương Thích kéo chân cậu đối diện gương, lại từ phía sau hung hăng cắm vào, một bên hướng về phía trước đỉnh một bên ở lỗ tai làm cậu xấu hổ: “Bảo bối nhi mở mắt nhìn xem…… Nhìn em là thế nào bị nam nhân của mình thao……”

Thỏ con liếc mắt một cái, nháy mắt ngây người. Tóc ướt dán trên mặt, cổ cùng ngực che kín dấu vết hồng tím loang lổ. Vương Thích cường tráng hơn cậu nhiều, màu da cũng đậm hơn, mạch sắc khoẻ mạnh, không như cậu cả người trắn hơn con gái có bảo dưỡng. Nam căn thô to chôn ở cánh mông quấy loạn, thể mao nồng đậm cọ cậu phát ngứa. Trần Nhưỡng nhìn chính mình trong gương mở lớn hai chân bị người thao làm dâʍ ɭσạи, cảm thấy thẹn ngẩng cổ khóc kêu:

“A a…… Vương Thích…… Vương Thích! Anh mẹ nó hỗn đản…… Ô anh không phải người……”

So sánh chinh phục thân thể cùng đầu hàng, tinh thần thần phục đủ để người bị kí©h thí©ɧ đến hỏng mất. Vương Thích cười hắc hắc, bạch bạch bạch mà đâm mông thỏ con hỏi:

“Lão bà…… Đủ sâu hay không? Ân? Đỉnh đến nơi em tao nhất không?”

Trần Nhưỡng cắn môi không trả lời, Vương Thích nhéo eo cậu một phen, nghe thỏ con đau thét chói tai ép hỏi:

“Nói a, đỉnh đến không?…… Còn không nói? Không nói anh liền dùng dây lưng đánh mông, làm em ngồi cũng không được nằm cũng không xong, còn phải cầu anh bôi thuốc cho em —— được không?…… Hay là em thích đau?”

Thỏ con bị dọa không nhẹ, dùng sức lắc đầu khóc lóc hô: “Ô ô…… Ân không cần…… Không cần đánh —— đỉnh tới rồi…… Anh thao chết em…… A quá sâu —— quá sâu……”

“Vậy em nhìn gương nói cho anh, anh đang sờ chỗ nào?”

“A…… Ha a…… Đầṳ ѵú…… Anh đang chơi đầṳ ѵú em……”

Trần Nhưỡng nhìn qua gương cùng Vương Thích đối diện, phóng đãng rêи ɾỉ, “Ân…… Tao huyệt cũng muốn…… A thật lớn…… Dùng sức…… Ô dùng sức a hỗn đản……”

Vương Thích nghe tiếng trực tiếp đẩy cậu lên tường, cắm sâu, đáp lại vừa rồi cậu chửi bậy:

“Lão bà ngoan…… Em nói đúng, anh không hỗn đản có thể thao em sướиɠ như vậy sao? Anh không hỗn đản có thể làm em tách ra mông khóc lóc cầu anh làm em?”

Đầṳ ѵú cùng chim chóc Trần Nhưỡng dán trên tường sứ lạnh băng, toàn thân sướиɠ nhịn không được run rẩy. Bụng nhỏ nghẹn trướng không chiếm được giải, thỏ con bám vào tường, ánh mắt tan rã da^ʍ kêu, khẩn cầu nam nhân làm chết mình.

“Bảo bối nhi, thừa nhận đi, ngươi chính là lãng hóa, phía sau tao không ai cắm liền chịu không nổi……”

Vương Thích hoàn toàn đã quên mình lúc trước đáp ứng cái gì, hiện tại chỉ nghĩ nhục nhã cậu chà đạp cậu. Trần Nhưỡng khóc càng lợi hại hắn càng hưng phấn. Vương Thích một phen lấp kín lỗ nhỏ thỏ con, ở huyệt nội liều mạng nghiền nát.

“Ngoan, nghĩ tốt cầu anh thế nào cầu, nghĩ kỹ rồi lại mở miệng……”

Trần Nhưỡng cảm thấy mình sắp chết, làʍ t̠ìиɦ thời gian dài chỉ biết một lần so một lần kéo dài, kɧoáı ©ảʍ kéo dài đến cao nhất. Cậu ô ô, âm điệu thay đổi:

“Ô ô ô…… Lão công…… Lão công anh chơi chết em…… A em không được —— không được……”

Cậu khóc kêu, lắc mông bày ra mặt mình dâʍ đãиɠ nhất cho nam nhân phía sau.

“Ô buông tay…… Cầu xin anh, ân lão công tha em…… Ha a tha em đi……”

Vương Thích bị cậu tao lãng câu dẫn cắm đến sâu nhất, bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt hậu huyệt. Trần Nhưỡng thét chói tai bắn tinh, nướ© ŧıểυ cũng tùy theo trút xuống, chảy vào cống thoát nước. Thỏ con thoải mái ngón chân cuộn tròn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kí©h thí©ɧ cậu nói không nên lời, chỉ biết thở dốc.

Vương Thích ôm làm cậu ngồi ở bồn tắm, thay đổi nước ấm sạch một lần nữa ngâm vào. Người trong lòng ánh mắt mê ly sắc mặt ửng hồng, hư thoát mềm mại dán ở ngực hắn. Sói xám lúc này cảm thấy mỹ mãn, hết sức ôn nhu tắm sạch trong ngoài cho thỏ con, bọc khăn tắm ôm về trên giường.

Trần Nhưỡng cảm giác cúc huyệt nhức mỏi lợi hại, hai đùi cũng khép không được. Vương Thích thay đổi khăn trải giường cùng cậu nằm trong ổ chăn, dư vị cảm giác dục tiên dục tử không ngừng cười hắc hắc, thoải mái thở dài.

“Vương Thích……” Thỏ con vô lực kêu hắn.

“Thế nào bảo bối nhi? Muốn uống nước?”

Trần Nhưỡng lắc đầu, ý bảo hắn để sát vào chút. Vương Thích vui vẻ dán lỗ tai bên miệng cậu, nghe thỏ con mang theo khóc nức nở sâu kín nói:

“Mẹ nó…… Mẹ nó em thao tám tổ tông anh……”