Chương 6: Bách Hộ, Trần Thiên Khôi (2)

Trông thấy người đến, mọi người vội vàng khom người hành lễ: "Tham kiến Bách Hộ đại nhân!"

Ánh mắt khốc hàn của Trần Thiên Khôi quét qua đám người, lạnh lùng nói: “Chuyện hôm nay, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy xấu hổ ư?”

“Trong Cẩm Y Vệ trang nghiêm lại xảy ra chuyện bẩn thỉu như thế?”

"Đào Tổng Kỳ!"

"Có thuộc hạ!"

Đào Ninh ban nãy còn khí độ nghiêm nghị, bây giờ lại như chó mặt xệ vậy, hèn mọn vô cùng.

Trần Thiên Khôi hờ hững nói: “Dưới trướng ngươi phát sinh loại chuyện này, ngươi khó thoát khỏi tội, phạt bổng lộc ba tháng, việc này đến đây chấm dứt, ta không hy vọng có thêm lời đàm tiếu nào xuất hiện nữa.”

“Vâng.”

Đào Ninh mặt không cam lòng chắp tay đáp.

Trần Thiên Khôi xoay đầu sang Lâm Mang, giọng điệu băng lãnh: “Lâm Tiểu Kỳ, ngươi có ý kiến gì không?”

Lâm Mang: “Hết thảy dựa đại nhân làm chủ!”

Tại Bách Hộ Sở, quyền lực lớn nhất thuộc về Bách Hộ Trần Thiên Khôi.

Hắn chính là chủ nhân nắm giữ quyền sinh sát trong tòa thành này.

Nhìn Trần Thiên Khôi rời đi, mọi người lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nghe nói Trần Bách Hộ đang một mực bế quan tu luyện, không ngờ lần này kinh động tới ngay cả hắn.

"Hừ!" Đào Ninh không cam lòng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Đám người vây xem xung quanh cũng biết điều rời khỏi.

Đợi mọi người đi hết, chín tên cẩm y lực sĩ lưu lại địa lao đồng loạt quỳ một gối xuống, ôm quyền nói:

"Bái kiến đại nhân!"

Lâm Mang cúi đầu quan sát mọi người, bình tĩnh nói: "Toàn bộ đứng lên đi."

“Có phải Vương Vị rất thân với Đào Tổng Kỳ?”

Mấy người nhìn nhau, một người trong đó nhẹ giọng đáp: "Đại nhân, Vương Vị là em họ xa của Đào Tổng Kỳ."

Lâm Mang sáng tỏ trong lòng.

Khó trách Đào Ninh sẽ ra mặt bảo vệ Vương Vị.

“Đem thi thể Vương Vị xử lý một chút.”

Dứt lời, trực tiếp xoay người rời đi.



Tại đây, thực lực mới là đạo lý thép.

Nắm đấm cứng rắn, mới có thể nói chuyện cứng rắn.

"Thăng cấp!"

【 Đinh, chúc mừng túc chủ thăng cấp Hậu Thiên cửu trọng, Thiết Bố Sam đại thành】

Trong phút chốc, một cỗ lực lượng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể, giữa tứ chi trăm xương có vô tận luồng nước ấm trào dâng.

"Phanh phanh!"

Trong cơ thể vang lên hồi âm thanh như tiếng đậu nổ trong ống trúc.

Khóe miệng Lâm Mang khẽ nhếch.

Đào Ninh kia cũng chỉ là Hậu Thiên cửu trọng, cũng chỉ là hơn mình một chức quan.

Trong toàn bộ Bách Hộ Sở, có mỗi Trần Thiên Khôi là Tiên Thiên cảnh.

“Có lẽ nên đổi một môn công pháp."

Chung quy Thiết Bố Sam cũng nghiêng về ngoại công, tuy ngoại công có thể đột phá Tiên Thiên nhưng không bằng nội công thâm pháp.

Một khi bước vào Tiên Thiên, trong cơ thể sinh ra nội lực, đến khi đấy lực lượng sẽ tăng lên gấp bội.

. . .

Lúc này, bên ngoài địa lao.

Khi Trần Thiên Khôi bước ra, một thân ảnh bạch y tựa vào góc tường bình đạm nói: “Giải quyết chuyện rồi?”

Trần Thiên Khôi liếc hắn một cái, vẫn là biểu tình bình thản ấy.

"Ừ ~ "

Thân ảnh bạch y lắc đầu cười cười, cảm khái nói: “"Ngươi chính là quá chính trực, bằng không sẽ không đến nỗi vùi ở Bách Hộ Sở hoang vu này.”

“Lâm Mang kia là một củ khoai lang phỏng tay, không biết có bao nhiêu người mong đợi hắn chết, ngươi cần gì phải che chở hắn."

“Ngươi nên hiểu, hắn chết, chức vị của ngươi chắc chắn có thể tiến một bước.”

“Chức Phó Thiên Hộ hiện nhiên là không thiếu.”

Trần Thiên Khôi dừng chân, bình tĩnh đáp: “Không cần!”

“Ngươi…” Nam tử bạch y nghẹn lời.

. . .



Công Pháp Các.

Cái gọi là Công Pháp Các thực chất là một lầu các nhỏ hai tầng trong sơn trang.

Công pháp vũ kỹ trong thiên hạ chia thành cửu phẩm.

Cửu phẩm thấp nhất, Nhất phẩm cao nhất.

Các bản đặt trong lầu các này đều là bản sao in ấn từ Trần Phủ ti Cẩm Y Vệ in ấn gửi đến.

Nếu muốn đạt được võ công đứng đầu chân chính, còn phải đi kho kín của Trấn Phủ Ti Cẩm Y Vệ Kinh Thành.

Nơi đó chứa võ học các phái thiện hạ, giữ sở trường của trăm nhà, đây mới thật sự là bảo địa.

Đi thẳng lên lầu hai, trong sảnh có hai dãy kệ, trên kệ đặt những chiếc hộp.

Lâm Mang tùy ý mở một cái hộp, lấy bản sao công phu trong đó ra.

《 Thiếu Lâm La Hán Quyền 》, Bát phẩm thượng.

Lâm Mang lắc lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm.

Thứ hắn cần chính là nội công tâm pháp và đao pháp, Thiếu Lâm La Hán Quyền này không phù hợp yêu cầu của hắn.

Tìm kiếm quanh một vòng toàn bộ lầu các, rốt cuộc tìm được một bộ đao pháp.

《 Kim Ô Đao Pháp 》, Thất Phẩm hạ!

Công pháp khác nhau trong cùng phẩm cấp vẫn sẽ có sai biệt nhỏ.

Môn đao pháp này cực thích hợp với hắn.

Tu hành Thiết Bố Sam vốn có kình lực cường đại, đao pháp này chú trọng dứt khoát mạnh mẽ, dùng cách uy mãnh nhanh chóng hung ác phá chiêu thức kẻ địch.

"Đáng tiếc, không có nội công tâm pháp thích hợp."

Nội công tâm pháp mạnh nhất nơi này cũng chỉ là Bát Phẩm thượng, ngay cả Thiết Bố Sam của hắn cũng không bằng, quả thực kèm cỏi.

Chớ nhìn danh tự Thiết Bố Sam không hay ho, nhưng cái này dù gì cũng là lão cha tiện nghi đổi lấy bằng công trạng, thuộc về công pháp Thất Phẩm thượng.

Quan trọng là Thiết Bố Sam luyện tới viên mãn có thể bồi bổ ra nội lực, tấn thăng tiên thiên.

Một điểm này thôi mà rất nhiều ngạnh công không làm được.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn lựa một môn 《 Huyền Thanh Công 》 để dự bị.

Rời khỏi Công Pháp Các, Lâm Mang một đường trở về phòng mình.

Trở lại chỗ ở, Lâm Mang gọi một vị cẩm y lực sĩ tới, bảo hắn cầm khế đất đi thế chấp.

Nếu muốn sớm ngày tu thành 《 Kim Ô Đao Pháp 》, chỉ có cố gắng kiếm tiền.