Đào Ninh híp mắt nhìn tòa Phật vàng sống động như thật trong đĩa, khuôn mặt không khỏi tươi cười, bình đạm nói:
“Món ăn này… rất không tệ.”
“Chỉ là không biết, món ăn khác như thế nào?”
Nụ cười trên mặt Chu Thế Tiến ngày càng nồng hậu, lại đưa tay mở thêm một món.
“Đào đại nhân mời xem, món ăn này được đặt tên là Bắp Cải Phỉ Thúy!”
Trong đĩa lẳng lẳng đặt một viên ngọc phỉ thúy điêu khắc hình dáng bắp cải tinh xảo, xanh tươi sáng bóng.
Đào Ninh lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, tràn đầy thâm ý nói: “Chu tộc trưởng, mấy món ăn này đều là món ngon a.”
“Nhưng vô công bất thụ lộc (Không có công lao thì không nhận được lợi lộc), sợ rằng hôm nay ngoài ăn cơm còn có chuyện khác chứ?”
Chu Thế Tiến khen: “Đào đại nhân tinh tường, quả thực có một chuyện cần Đào đại nhân giúp đỡ.”
“Không biết quan hệ giữa Đào đại nhân với Lâm Tiểu Kỳ ra sao?”
Thần sắc Đào Ninh bỗng lạnh lùng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Chu Thế Tiến bình tĩnh đáp: "Đào đại nhân chớ hiểu lầm."
“Thực không dám giấu giếm, Chu gia ta có chút ân oán với tên Lâm Mang kia."
"Hơn nữa Lâm Mang kia cưỡng đoạt một cơ duyên vốn nên thuộc về Chu gia ta, nhưng mà hắn là quan, bọn ta lại là dân, có nỗi khổ cũng chẳng tranh luận được."
Nét mặt Đào Ninh hài hước.
Nếu đổi người khác nói lời này, có lẽ hắn tin thật.
Còn Chu gia…
Ha ha!
Đào Ninh bưng chén trà trên bàn lên hớp một ngụm, cười nói: "Chu tộc trưởng có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần giấu giếm."
Hắn đã đoán được đại khái chuyện xảy ra.
Lâm Mang à Lâm Mang, cuồng vọng là phải trả giá đắt!
Chu Thế Tiến nói thẳng: "Đã như vậy, ta cũng sẽ không giấu diếm Đào đại nhân."
"Chuyện là thế này…"
Hắn liền kể hết mọi chuyện.
Nghe xong, trong mắt Đào Ninh lóe lên một tia tham lam cùng đố kị không dễ phát giác.
Võ kỹ ngũ phẩm!
Hắn chưa từng tiếp xúc qua võ kỹ có phẩm cấp cao vậy!
Công pháp võ kỹ một khi bước vào lục phẩm, uy lực sẽ đạt tới một tầm cao hoàn toàn mới.
Đào Ninh nâng chén nói: "Hôm nay đa tạ Chu tộc trưởng chiêu đãi, hy vọng tiếp theo chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!"
Chu Thế Tiến đồng thời nâng chén, nụ cười như gió xuân sang: "Hợp tác vui vẻ!"
Hai người cụng chén, uống một hơi cạn sạch!
Thần sắc Đào Ninh lạnh lùng, giữa chân mày lấp lóe một tia sát ý!
Lâm Mang, biết chuyện không báo, giấu công pháp làm của riêng, vì lợi ích cá nhân làm việc trái pháp luật, từng việc từng việc một, ta chờ xem ngươi đến lúc đó giảo biện như thế nào!
. . .
Mặt trời nhô cao.
Cổng Bách Hộ Sở mở ra, Lâm Mang dẫn theo mười chín vị cẩm y lực sĩ thúc ngựa lao ra.
Tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc phá vỡ sự yên tĩnh của tòa thành buổi sáng sớm.
Đoàn người biến mất trong khói bụi tại cổng thành.
Tây Viện Bách Hộ Sở.
Nghe thủ hạ báo cáo xong, sắc mặt Đào Ninh ngày càng âm trầm.
Đám Cẩm Y Vệ đứng một bên thấp thỏm lo sợ, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Đào Ninh lạnh lùng nói: "Ngươi xác định bọn hắn nhận nhiệm vụ rời đi?"
"Vâng!" Một tên Cẩm Y Vệ nói nhỏ: "Tối hôm qua ta đi cùng một thủ hạ dưới trướng Đổng đại nhân trước kia, nghe thấy hắn vô tình nói tới."
"Bành!"
Đào Ninh trực tiếp bóp nát bét chén trà trên tay, sắc mặt âm trầm như nước.
Trước đây trong Bách Hộ Sở, có nhiệm vụ gì sẽ luôn do Bách Hộ giao cho hai người Tổng Kỳ bọn hắn trước rồi bọn hắn sẽ phân phát cho Tiểu Kỳ phía dưới sau.
Nếu như Bách Hộ đích thân chỉ huy hành động thì thôi, nhưng hành động lần này rõ ràng là cố ý bỏ qua hắn, trực tiếp giao nhiệm vụ cho Lâm Mang.
Hắn không thể hiểu, Lâm Mang kia rốt cuộc có cái gì tốt mà đáng để Bách Hộ đại nhân thiên vị, nhìn trúng như vậy.
Trước đây Trần Thiên Khôi cơ bản mặc kệ mọi chuyện trong Bách Hộ Sở này, còn một vị Tổng Kỳ khác lại rất ít lộ mặt, có thể nói quyền hành của hắn ở trong Bách Hộ Sở này chỉ đứng sau mỗi Bách Hộ Trần Thiên Khôi.
Khi có nhiệm vụ, những Tiểu Kỳ kia hoàn toàn phải nhìn sắc mặt của mình.
Nhớ lại trong toàn bộ Bách Hộ Sở lúc đó, có ai dám không kính cẩn lễ phép với mình!
Chỉ là một tên ngoại lai bị đuổi đến lại ba lần bốn lượt đối nghịch cùng mình.
"Hừ!" Đào Ninh hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng lẩm bẩm: "Ngươi muốn bồi dưỡng hắn đúng không? Nhưng ngươi có điều không biết, hắn chính là một kẻ ăn cháo đá bát ( Gốc là 养不熟的白眼狼 – Dưỡng bất thục đích bạch nhãn lang. Bạch nhãn lang (sói mắt trắng) vốn chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván!"
"E rằng ngươi còn không biết hắn lén lút làm chuyện gì nữa?"
Khóe miệng Đào Ninh dâng lên một tia cười nhạt, sải bước rời khỏi Tây Viện, đi thẳng tới phòng làm việc của Trần Thiên Khôi.
. . .
Đào Ninh bước vào phòng, chắp tay nói: "Đại nhân!"
Trần Thiên Khôi ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, cũng không ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì?"
Đào Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận nói: "Đại nhân, ty chức hôm nay tới, là có một chuyện đặc biệt muốn bẩm báo!"
"Lâm Tiểu Kỳ Lâm Mang, vì lợi ích bản thân mà làm việc trái pháp luật, mượn danh tiếng Cẩm Y Vệ để mưu lợi cá nhân, lại còn giấu công pháp làm của riêng nữa."
Trần Thiên Khôi khép thư tịch lại, ngẩng đầu nhìn Đào Ninh, cau mày nói: "Đào Tổng Kỳ, lời ngươi nói có ý gì?"
Đào Ninh lạnh lùng nói: "Ta đã điều tra rõ, Lâm Mang cấu kết với Dã Lang Bang Vương Khôn, dùng danh tiếng Cẩm Y Vệ cứu lấy đệ đệ Vương Khôn, đồng thời nhận tiền bạc của hắn, lại còn lấy được võ kỹ ngũ phẩm – Bát Quái Chưởng từ chỗ huynh đệ Vương Khôn nữa, chứng cứ vô cùng xác thực!"
"Xin đại nhân cách chức Lâm Mang để điều tra!"