Chương 8: Chuyển nhà Và bị Đuổi Học

Trong một tuần vừa làm vừa học , tôi cảm thấy mệt mỏi thật sự. Ngày nào cũng từ 5h chiều đến 1h đêm. Về đến nhà tắm rửa , ăn cơm xong cũng hơn 2h. Sáng ra thì cứ 8h phải dậy chuẩn bị chạy xe bus để đi học. Mệt nhưng vẫn phải cố , học xong về nhà hôm thì còn cơm nguội ăn vội một bát rồi nghỉ ngơi chuẩn bị đi làm. Hôm thì tôi mua đồ ăn dưới “Family Mart ” mang đến chỗ làm ăn.

Công việc làm một tuần cũng đã quen , dần dần tôi làm quen với cả những người bán hàng xung quanh, tôi cũng nhận ra được rằng ở cái chợ đêm này không thiếu người Việt Nam đang làm việc. Phải nói trong một tuần tôi đã cố gắng học rất nhiều thứ , bị chửi cũng nhiều, nhưng mỗi lần bị mắng thì lại phải cố mà khôn ra. Nhiều lúc bực quá tôi cũng xổ tiếng Việt ra chửi cho đỡ điên. Dù chửi chúng nó cũng chẳng hiểu.

Làm việc ở Chợ Đêm được tiếp xúc với rất nhiều loại người. Chợ mà , thành phần nào cũng có. Động lực duy nhất để tôi cố gắng bình tĩnh là ngắm Gái khi họ vào mua Nấm. Phải nói con gái Đài xinh thì rất xinh , mà xấu thì cũng hết hồn. Được cái họ có dáng cao , da trắng, biết cách trang điểm. Mà nói ngọt thì thôi rồi , có khi còn hơi Điệu. Bán hàng gặp Gái suốt , nhiều khi Gái Xinh vào là tôi cố ý xúc nấm hơi đầy. Lát khách đi chủ nó vỗ vai :

– Mày thích con kia hả..!?

Tôi chối :

– Thích đâu mà thích..!!

Chủ nó cười nham hiểm :

– Thế sao mày cho nó nhiều thế , mà nó cứ nhìn mày cười đấy.

Bị phát hiện tôi cũng không chối được câu nào. Gọi là nhiều chứ giỏi lắm được thêm 2-3 miếng. Nhìn cái cốc Nấm nó đầy thế thôi , cứ 50 đồng một cốc. Mà chủ nó còn dạy tôi là lúc xúc nấm cho vào cốc nhẹ tay thôi. Đừng ấn , xúc nhẹ cho vào rồi xúc tiếp . Nhẹ nhẹ để nó chồng lên nhau cho nó cao. Nhìn nó đầy hơn , đúng là bán hàng bao giờ cũng phải có thủ thuật. Tôi còn hay được hai đứa bán kem sát cạnh mời ăn thử kem , mỗi lần đến làm là chúng nó lại :

– 啊長 , thử tí không..!!?

Vừa nói nó vừa bê khay kem ra xúc cho tôi một xìa. Hai đứa này nó yêu nhau , cũng thuê một điểm bán kem ở chợ đêm , kem là tự tay chúng nó làm bán. Nói chung là làm lâu , mọi người xung quanh quý tôi lắm. Tôi đi mua đồ uống họ cũng lấy rẻ. Bà bán ngô đối diện cũng hay mang Ngô sang cho tôi ăn. Ăn nhiều quá ngại , tôi trả tiền thì bà ấy chỉ lấy 10 đồng trong khi cái Ngô Tẩm Mật Nướng cũng phải 3-40 đồng. Bà ấy cứ :

– Mày ăn đi , tao thấy mày chẳng ăn gì cả. Ăn đi ăn đi , đừng ngại.

Bà bán Ngô hay đứng với sang nói chuyện với tôi lắm. Biết tôi không biết Tiếng nhiều bà ấy vẫn cứ nói . Tôi thì cứ cười thôi , bà ấy thật sự tình cảm , sau này tôi không làm ở đó phải đến hơn 1 năm mới quay lại Chợ Đêm. Tôi chưa đến nơi bà ấy đã chỉ , tôi đến mua Ngô bà ấy vẫn một mực không lấy tiền. Tôi nhớ bà ấy cũng có một cô con gái bán quần áo ở Chợ Đêm.

Công việc coi như tạm ổn , chủ cũng yên tâm giao sạp cho tôi những ngày vắng khách , hoặc ông ấy có việc đến muộn thì tôi cũng xoay sở một mình được. Tôi đi học đã được hơn một tháng . Lúc này thằng Phú mà thằng Giang nói ở gần nhà tôi cũng đã sang. Vì tôi với thằng Giang đã thống nhất việc thuê nhà nên thằng Phú sang là bọn tôi chuyển sang nhà mới luôn.

Hôm đi mọi người ở nhà cũ ai cũng mừng , ông Sơn nói :

– Phú mới sang ở đây cũng được. Đợi quen quen thì chuyển sang kia sau.

Tất nhiên là thằng Phú không chịu , sang kia ở với bọn tôi nó còn có bạn . Còn có đội, ở bên này có quen ai đâu. Tôi nói :

– Anh cứ lo nhập học cho nó đi. Nó học cùng trường với em , em sẽ dẫn nó đi học. Tuy thằng Phú học khác lớp nhưng vẫn cùng giờ.

Thằng Giang nói :

– Thằng T giờ nó cũng biết đi tàu điện ngầm rồi. Cứ để nó dẫn thằng Phú đi. Đi xe Bus vừa chậm mà vừa mệt.

Hơn tháng mà , nhà gần ngay tàu điện, không tìm hiểu mà đi là Ngu . Mới hôm nào thằng Giang dẫn tôi đi . Bây giờ tôi có thể tự do tung hoành. Cứ đi xuống nhìn cái bản đồ tàu chạy là ok hết. Mà đi tàu điện đến trường tôi cũng nhanh , không phải chạy như xe Bus.

Thằng Phú thì sướиɠ vì nó mới sang đã có tôi chỉ dẫn. Tôi còn cho nó cả cái thẻ tiện lợi. Vì có hôm chủ tôi nó khoe ra mấy cái, tôi hỏi nó có thừa thì cho tôi. Vậy là nó cho luôn , sau này tôi làm Bếp ở quán Hàn nhiều khi khách nó quên thẻ còn không quay lại lấy. Anh Sơn thấy thế cũng ổn :

– Uh vậy ba đứa chuyển nhà nhé , có gì alo cho anh. Mà cũng gần nhau mà , cách nhau có một ngõ.

Hôm chuyển nhà là hôm tôi được nghỉ , vừa chuyển nhà xong là ba thằng tổ chức mừng nhà mới. Bếp ga mini có sẵn , bát đĩa Giang nó cũng mua rồi. Nhà thì trên tầng thượng , bên cạnh cũng còn một phòng nhưng chưa ai thuê. Lúc đó chỉ có mỗi ba thằng tôi. Nấu nướng xong xuôi thằng Giang chạy xuống Family Mart :

– Đây , hôm nay tao cho chúng mày uống thử quốc tửu của Đài Loan . Rượu Cao Lương.(高粱酒)

Nhìn chai rượu khá to , tôi nhìn một vòng thấy nó ghi 58 độ. Tôi há hốc mồm :

– Đm , 58 độ thì uống cháy cổ họng à.

Thằng Giang cười :

– Thế mới phải thử. Sang đây không uống cái này thì chưa sang Đài Loan. Bình thường hay pha với xí muội. Nhưng hôm nay không có, không uống được thì tí pha thêm nước.

Thấy thử thách cũng căng đấy , thằng Phú lúc này cũng đã dọn mâm xong. Tầm đó cũng tối muộn rồi. Ba thằng nhập tiệc , thằng Giang rót ba chén đầu tiên :

– Uống đê , chén đầu không pha nước nhé.

Zô một cái tôi tọng cả chén rượu vào miệng , con l*и mẹ nó cay mà nóng hết cả ruột gan , tí không chịu nổi. Vội vàng vơ chai nước tu một hớp :

– Rượu đéo gì kinh thế , như uống cồn…

Thằng Giang lấy bật lửa châm vào cốc thì cháy phừng phừng. Thằng Phú thấy thế nói :

– Thôi pha nước uống cho loãng , đéo hốc được đâu. Không thì tao đi mua bia về uống.

Cả ba thằng đồng ý pha nước. Pha nước vào thì uống nó đỡ đi bao nhiêu . Ba thằng trâu bò uống gần hết chai đấy thì cũng ngất ngưởng . Cố gắng lắm mới dọn rửa xong đống bát , vì ăn cá nên ko dám để hôm sau nó tanh. Với lại cũng thoả thuận rồi :

– Ở chung thì phải sạch sẽ, thằng nào ở nhà sớm thì nấu cơm. Quần áo có máy giặt rồi , bọn tôi đi học thì cho vào máy, thằng Giang ngủ dậy phơi xong thì đi làm.

Cứ thế cho nó dễ sống , dọn rửa xong xuôi lại lôi bia ra uống. Kiểu lúc say nói chuyện mới hay , cứ vừa uống vừa nói đến tận đêm muộn. Thằng Phú hôm sau chưa phải đi học, thằng Giang thì chiều nó mới đi làm. Mỗi tôi khổ nhất , sáng hôm sau tôi không dậy mà đi học được. Tôi nghỉ buổi đầu tiên sau hơn một tháng chăm chỉ.

Chiều hôm đó tôi đi làm mà đầu óc vẫn choáng váng. Đúng tửu lượng kém không đú được. 1h đêm đi làm về , vừa kéo cửa vào đã thấy mấy ông ngồi trong nhà , bia rượu đã đầy đủ , đồ ăn sẵn sàng. Thấy tôi các bố ấy gọi :

– Đây rồi , chờ chú mãi. Mấy anh em cùng quê sang nhà ăn nhà mới các chú đây.

Thế là lại rượu , hôm đấy còn nát hơn hôm trước. Uống đến tận 5h sáng….Ngày thứ 2 tôi nghỉ học. Từ sau đó tôi không rượu chè gì nữa. Đến lớp may mắn cho tôi vẫn được điểm danh. Nhưng cô giáo có nói :

– Nếu mày mà nghỉ 3 buổi nữa thì sẽ bị gạch tên khỏi lớp. Coi như bỏ trốn…

Tôi dạ vâng , hứa hẹn , phải nói thêm sau hơn một tháng vừa học vừa được thực hành giao lưu , nói chuyện với người Đài. Trình tiếng Trung của tôi đã khá lên rất nhiều so với bọn ở lớp. Vì giao tiếp thường xuyên sẽ tiến bộ nhanh hơn. Hay nhất là mấy ông ở Chợ đêm dạy tôi chửi bậy bằng tiếng Đài . Mấy ông đấy bảo :

– Dạy mày để chúng nó chửi mày còn biết.

Cái gì chứ học chửi thì tôi học nhanh lắm, nói một lần nhớ luôn :

– Căn Ní Lẻ ( TᏂασ Mẹ Mày ) là không bao giờ quên.

Thêm một đống các từ bậy bạ mà tất nhiên là ở trường không ai người ta dạy bạn. Ngoan được mấy ngày thì lại Ngựa Quen Đường Cũ . Giờ ở nhà có ba thằng chẳng lẽ hai thằng nó uống mình lại không. Cứ liên tiếp như thế một tuần , thằng Phú đi học được 4 ngày trốn luôn. Tôi thì ông Toàn điện về :

– Em nghỉ quá 5 buổi rồi. Hôm nay không có tên em trong danh sách điểm danh.

Tôi nói :

– Vậy thì em cũng phải trốn rồi. Anh cố đi học nhé.

Nói thực thì tôi cũng muốn bỏ học lâu rồi. Nhưng vì vẫn còn hạn nên vẫn cố, chứ công việc mệt mỏi, lại còn đi học nữa, thêm vào rượu chè ..muốn cố cũng không được. Hôm nay tự nhiên ông Toàn báo tin tôi lại thấy nhẹ nhõm, như vừa trút được một gánh nặng.

Vậy là được tầm 1 tháng rưỡi đi học. Tôi đã bị Đuổi , nhưng đỉnh cao nhất vẫn là thằng Phú : Nó đi học được đúng 4 ngày.

Quán Nấm mà tôi làm sau này là Bệ Phóng tương lai cho vài thằng mà Tôi quen. Vậy là công cuộc đi Du Học của tôi đã chuyển sang thành Người Bất Hợp Pháp.

——————–