Chương 7: Tiếng Rao Hàng Giữa Chợ Đêm

Buổi sáng đi mua xe đạp xong , về đến nhà tôi ngủ một giấc lấy sức chiều chuẩn bị ngày làm việc đầu tiên. Dù 5h chiều mới phải đi làm mà tôi dậy từ 3h , cảm giác kiểu hồi hộp , lo lắng. 4h30 tôi đi ra khỏi nhà đến quán bán Nấm ở chợ đêm.

Đến nơi quán đã mở , tôi đi vào gặp ông chủ , cũng chỉ biết nói :

– 你好,我來上班…( Xin chào , tôi đến làm việc.)

Ông chủ quay ra cười , nói một tràng gì ấy tôi nghe không hiểu. Thấy tôi đứng im ông ấy dùng tay ra ký hiệu bảo tôi dọn đồ đạc. Kéo cái Sạp ra phía vỉa hè , lau đồ đạc sạch bóng. Tiếp đến ông ấy gọi tôi vào trong tủ lạnh bê Nấm ra ngoài , đoạn nói :

– Có ba loại Nấm ( Một loại tôi không nhớ tên là gì ) : Nấm Hương ( Xiang Cu ) , Nấm Kim Châm (Chin Chân Cu ) , với Nấm éo gì màu trắng ( Chimbacu ) .

Nấm tiếng Tàu nó là 菇 ( đọc là Cu nhé ) . Có khi nào Việt Nam mình bị Tàu nó đô hộ lâu quá đâm ra chúng ta hay dùng từ Cu ám chỉ bộ phân sinh dục nam . Cái ấy nó cũng giống Nấm mà . Ba loại nấm sau khi rửa sạch , rây bột sẽ được chiên trong chảo dầu to đùng. Ông chủ gọi tôi lại vừa thái nấm vừa ra hiệu bảo tôi nhìn :

– Nấm này phải chia thế này , nấm hương thì để cả cái , cái nào quá to thì cắt đôi. Nấm kim châm thì cắt gốc….

Chia với cắt thì nó đơn giản , đến đoạn rây bột thì nó hơi khó. Nhiều quá không được, mà ít quá cũng không xong. Ông chủ làm cho tôi xem một mẻ. Mẻ sau thì ông ấy để tôi làm. Chật vật mãi mới đến 7h tối , lúc đó trời đã tối hẳn. Người đi chợ đêm cũng bắt đầu đông dần. Ông chủ gọi tôi ra đứng giữa sạp :

– Ra đây, tao dạy mày Rao. Phải rao to , rõ ràng.

Định mệnh , nghe đến Rao tự nhiên tôi thấy chối vãi l*и. Phải nói là ngại cực kỳ, chợ đêm thì đông người mà cứ phải rống lên Rao. Câu Rao Hàng đại loại là : Mời Khách dừng chân thử nấm mới chiên.

Nhưng ông Đài ông ấy Rao có vần có điệu , có âm vực cao thấp, trầm bổng. Còn tôi Rao thử thì mấy sạp bên cạnh nhìn rồi bịt miệng cười. Phải nói là nó Ngại như nghiện ra trại bị kỳ thi. Ông kia bắt tôi rao tiếp , rao làm sao mà giống ông ấy….Sau cùng không đạt được 100% yêu cầu ông ấy cũng phải chịu. Vì phát âm của tôi nó chỉ có vậy, như ca Sơn Tùng hát thì hay mat Tùng Sơn thì hát như shit ấy.

Rao tầm 30′ đầu thì Ngại , việc đầu tiên của tôi hôm đó là đứng rao và đóng bao đồ ăn cho khách. Ông chủ thì đứng sau chiên nấm, rao một lúc lâu cũng không thấy ngại nữa. Cứ một câu tôi hét tung cả cái góc chợ đó. Khách đầu tiên chỉ 1-2 người vào, họ chọn đồ :

– Nấm Hương cộng Chimbacu một phần . ( có ba loại nấm nhưng khách có thể chọn từng loại , trộn hai loại , trộn ba loại.) – Tôi quay ra nói với chủ.

Lắm lúc khách nói nhiều quá tôi còn chẳng biết được họ gọi Nấm gì. Nhầm liên tục , khách thì càng lúc càng đông. Rối , rối, rối….tất cả rối tung rối mù lên . Khách thì :

– Nhầm rồi, tôi gọi nấm kim châm với nấm hương mà , sao lại đưa nấm Chimbacu.

Vội vàng đổi nấm cho khách , thì khách sau lại :

– Thế nấm Hương của tôi đâu…!??

Thì nãy nghe không rõ , tưởng khách gọi nấm Chimbacu , ai dè họ gọi nấm Hương với nấm Kim Châm trộn lẫn. Tôi quay lại nói với chủ :

– Thêm một phần Nấm Hương…

Chủ nghe thấy biết tôi gọi nhầm , ông ấy lắc đầu nhưng vẫn chiên tiếp. Đang rối thì chớ lại thêm một khách mắng vốn :

– Ơ , của tôi không ăn cay cơ mà…

Nhìn lại hộp nấm tôi lỡ rắc mẹ nó ớt bột vào rồi. Mà nấm chiên xong ở khay đã hết, tôi lại quay lại nhìn chủ , ông chủ lại chiên thêm . Phúc tổ sao vừa vặn có khách đến :

– Cho một phần tổng hợp ít cay…

Tôi đưa luôn phần nấm rắc nhầm ớt bột lúc nãy cho khách, cũng là phần tổng hợp. Cô gái đỡ lấy cười tươi rói :

– 谢谢….( cảm ơn )

Vừa phải đóng gói nấm vào cốc giấy , vừa phải nghe khách gọi đồ , vừa phải nhớ mặt khách nào trước khách nào sau, vừa phải chú ý xem là cay – ít cay- không cay, vừa phải thu tiền , trả lại tiền. Tôi nghĩ : Thế này một người làm sao được , mà khách đâu có ít.

Mãi mà mới có 8h hơn , tầm đó vãn được một tí. Chủ quay ra nói :

– Lát nữa còn đông khách hơn, hôm nay thứ 7 đông gấp đôi ngày thường.

Nghe thấy thế cũng hơi nản , nhưng vẫn cố cười nụ cười hơi meo méo. Chủ tôi thấy thế vỗ vai động viên :

– Cố lên . – Đoạn tay ông ấy nắm lại thành nắm đấm.

Càng về muộn người đi càng đông , quán nấm thì vẫn cứ là tiếng rao nửa mùa của tôi. Khách thì xếp hàng như rồng rắn lên mây. Tôi còn bị khách trêu cho đỏ mặt :

– Mày Rao cái gì đấy…!??

Biết là tôi Rao họ đéo hiểu lên tôi chỉ cười trừ , đóng bao nhanh nhanh cho khách té cụ nó đi. Đông quá nên nhầm lẫn liên tục, chủ tôi có lúc còn phát cáu vì khách đợi lâu quá. Cáu thì cáu có nói tôi cũng có hiểu l*и đâu nên coi như bình thường. Vật vã như con nghiện đến 11h30 mới vãn khách . Lúc này chủ cũng bình tĩnh cmnr nên gọi tôi lại nhắc nhở.

Nhắc tôi cũng hiểu câu được câu chăng , nhưng do biết tôi mới sang. Và hôm nay mới bắt đầu công việc nên ông ấy chỉ động viên là nhiều. Hai đứa bán kem sát bên cạnh có nhìn tôi nói :

– Hôm đầu tiên lại là thứ 7 như thế là giỏi rồi.

Đoạn hai đứa nó quay ra nói chuyện với ông kia. Không hiểu họ nói gì tôi hỏi chủ:

– Chúng mày nói gì đấy…

Ông chủ phải nói chậm, giải thích từng tí tôi mới hiểu hai đứa kia nó nói : Kiếm được đứa làm như tôi là ổn rồi.

Chủ tôi nói :

– Mai tao dạy mày chiên nấm , tao với mày sẽ đổi chỗ lúc bận.

Việc này chưa học xong đã chuẩn bị dạy việc khác , sợ học không kịp tôi nói :

– Học lắm thế sợ quên..!

Chủ nó cười :

– Cứ học đi , cái này làm nhiều là quen. Chú ý một tí là được. Mày phải làm nhiều vào…

Từ đó đến đêm cũng lác đác vài khách , nhưng không đông như chập tối. Chủ tôi vừa dạy tôi chiên nấm vừa dạy tôi cách đóng gói cho nhanh. Cùng với dạy thêm các thủ thuật nhỏ trong công việc. 12h đêm chủ nói dọn hàng, bê các thứ ra rửa , bảo quản nấm chưa bán hết vào tủ . Xong xuôi cũng gần một giờ.

Đếm tiền xong xuôi , ông ấy dắt tôi đi đến quán cơm cuối chợ :

– Hôm nay mệt , tao đãi mày ăn cơm.

Đang đói , mà Nấm thì tôi không ăn , nghe thây ăn cơm cái là đi luôn. Xuống quán cơm tôi chỉ vào món Lủ Râu Phan ( Cơm trắng được rưới thịt lợn hầm lên trên ) , thêm một phần Đầu Khấu hầm nữa. Tôi ăn như chết đói , chủ nói :

– Cứ ăn đi , hết gọi thêm.

Bữa cơm sau một ngày lao động vất vả nó ngon đến lạ thường. Ăn uống xong tôi chào chủ về trước . Vì nhà gần đó nên tôi đi một tí về luôn. Về đến nhà hôm nay tôi mới thấy đông đủ mọi người. Tại trước chưa đi làm thì tầm này tôi ngủ rồi, mọi người lúc này mới đi làm về. Anh Sơn cũng mới đi làm về , thấy tôi ông ấy hỏi :

– Sao rồi , ngày đầu đi làm thấy sao..!?

Tôi cười :

– Mệt lắm anh ạ, tại nhiều cái em không hiểu. Với lại cứ phải Rao ngại lắm.

Thằng Giang trong phòng ngó ra :

– Đúng rồi, làm ở chợ đêm không rao không được. Mà thay quần áo đi, vào đây làm tí bia. Tao mang đồ ở quán tao về ăn này….

Ngồi uống bia với ăn đồ thằng Giang mang về , chúng tôi mấy người trao đổi công việc, nghe người khác kể về cuộc sống bên này. Thấy tôi đi làm trước Toàn có vẻ không vui. Vừa được một lon ông ấy báo mệt ngủ sớm , mặc dù mai là chủ nhật. Sau còn tôi với thằng Giang ngồi , nó nói :

– Mấy hôm nữa cũng có một thằng gần nhà anh em mình sang đây. Tao tính mày cũng đi làm rồi. Đợi nó sang ba anh em mình thuê một cái nhà ở gần đây. Ở thế cho tiện…

Tôi cũng hiểu được vấn đề , vì ông Sơn ăn chay nên đồ đạc cứ phải dùng riêng. Thêm nữa ở cùng ông ấy là bạn ông ấy . Toàn người trốn ra đã lâu năm, họ không thích ồn ào. Ngay cả việc hai đứa tôi uống bia tầm này họ cũng không ưa rồi. Nhưng tôi vẫn hơi lo :

– Ra ngoài tiền nhà đắt lắm , mà phải sắm sửa nhiều cái.

Giang nói :

– Yên tâm có cái nhà ngay khu này , trên tầng cao nhất . Cái phòng đấy 4 người ở được , tháng có 1 Vạn thôi. Nó không được như nhà này nhưng nấu ăn ngoài hiên được. Bên trong một phòng ngủ , một nhà vệ sinh. Ba thằng ở thế thôi.

Cũng ậm ờ đồng ý, vì tôi biết nhà này chỉ là chỗ ở tạm thời cho những người mới sang như tôi. Còn sau khi đủ lông đủ cánh ai cho ở nữa, họ còn phải đón người mới. Hai thằng ngồi nốc bia cũng đến gần sáng. Sau này quyết định chuyển nhà sớm mang tính thay đổi cả cuộc đời của tôi bên Xứ Đài…….

——————–