Chương 21: Tới cho nhau thương tổn

“A Đạc, không giới thiệu chút sao? Cô bé xinh đẹp này là ai?” Lăng Thu Nguyệt cũng đang nhìn Thẩm Hân, từ khi thấy cô, chân mày liền gắt gao căng cứng, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái không nói nên lời. Lúc trước không thấy cô, trong đầu cô ta nghĩ ra rất nhiều hình tượng nhưng thiếu nữ trước mặt này khác xa so với tưởng tượng của cô ta.

Trương Đạc tăng vọt lửa giận thì nghe thấy thanh âm Lăng Thu Nguyệt, lòng hắn lạnh như đá, làm cảm xúc hắn đang muốn bùng nổ bình tĩnh lại, nhưng vẫn tức giận như cũ, hắn tiến một bước bài, bắt lấy cánh tay Thẩm Hân, cười xa lạ nói: “Bé con, thấy thúc thúc cũng không chào hỏi sao?”

Cánh tay trắng nõn của Thẩm Hân bị hắn siết đỏ lên, cô cố nén đau, quay đầu nhíu mày nhìn về phía hắn, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Thì ra là Trương thúc thúc, ngại quá vừa rồi tôi không phát hiện ra. Hiện tại chú có thể buông tay tôi ra không?”

Mặc kệ vì hắn mà run rẩy thế nào, cô vẫn buộc chính mình giả vờ bình tĩnh. Nhưng khi thấy đôi mắt tràn ngập lửa giận, trong lòng vẫn truyền đến đau đớn quen thuộc, thì ra đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa chịu buông.

Nhưng dù có thích thì tim cũng sẽ vì hắn lại gần mà đau đớn. Cô không thể biểu hiện ra dù chỉ một chút, đâu là lòng tự trọng cuối cùng còn sót lại.

“Em, em nói cái gì?” Trương Đạc cảm thấy lửa giận sắp nổ tan l*иg ngực, còn có loại đau đớn bén nhọn nhen nhóm. Thiếu nữ từng dùng ánh mắt e lệ lại nhiệt liệt nhìn mình, hiện giờ lại xem hắn như không khí... Mà trong lòng hắn dường như có thứ gì âm thầm rách ra, chậm rãi biến mất khiến hắn bắt đầu hốt hoảng.

“Bé con...” Trương Đạc từ ngày đưa cô đi thì bắt đầu hối hận. Mỗi khi đêm về, hắn sẽ bị mộng xuân rối rắm làm bừng tỉnh. Nhưng hắn từ trước đến nay sống lý trí cho nên mặc kệ có nhớ cô bao nhiêu, hối hận bao nhiêu thì cũng khắc chế mình không được tái phạm sai lầm, tự nhủ mình chắc hẳn sẽ chậm rãi quên đi cô, người hắn yêu là Lăng Thu Nguyệt, điều này từ trước đến nay không thay đổi.

Nhưng hôm nay ngoài ý muốn gặp lại, tự chủ của hắn liền tan rã. Khi nhìn thấy cô thì kinh hỉ thật lớn, khi bị cô làm lơ thì vô cùng mất mát, đời này hắn chưa từng thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.

“Be con!” Trương Đạc không cách nào chấp nhận được sự coi thường của cô, phẫn nộ nâng cằm cô, khiến cô nhìn mình. Nhưng trong ánh mắt cô không còn sự mãnh liệt lúc xưa, chỉ còn một mảnh hờ hững. Đây không phải Thẩm Hân, không phải cô! “Trương tổng, ông làm đau cô ấy!” Trình Nghiên nhíu mi lại, bắt lấy tay hắn, nhàn nhạt nói: “Bây giờ, yêu cầu ông buông cô ấy ra.”

Trương Đạc trừng hắn, ánh mắt mang theo sát khí. Nếu là hắn trước kia, chắc chắn không muốn cùng Trình Nghiên trở mặt, nhưng hiện tại trong cơn giận dữ, hắn cái gì cũng bất chấp. “Tôi cũng đang muốn hỏi Trình tổng, anh với cô ấy là quan hệ gì? Sao lại ăn cơm cùng cô ấy?”

Trình Nghiên còn chưa trả lời, Trình Cẩm Chu đã lớn tiếng giúp hắn giải thích nghi hoặc: “Thúc thúc thật ngốc! Bởi vì cha già muốn cưới chị ấy về làm mẹ ta! Đương nhiên có thể ngồi cùng nhau ăn cơm!”

“Cái gì!” Trương Đạc kinh ngạc, tiện đà trừng mắt, trầm mặc nhìn Thẩm Hân, “Bé con, em không muốn giải thích gì sao?”

Thẩm Hân chớp chớp mắt, mang ý cười nhìn Trình Nghiên rồi lại nhìn hắn, “Trình thúc thúc vừa đẹp trai vừa có tiền, tuy rằng tiểu quỷ hay gây sự nhưng cũng rất đáng yêu. Trình thúc thúc nếu nguyện ý cưới tôi, tôi đương nhiên đồng ý gả thôi, còn giải thích cái gì?”

“Thẩm Hân!” Trương Đạc mặt đầy tức giận, bạo nộ giơ tay cao lên.

Thẩm Hân cười, “Trương thúc thúc, ông còn muốn đánh tôi sao...” Bàn tay Trương Đạc cứng đờ trên không trung, đối với ánh mắt lạnh băng trào phúng của cô, ngực như bị đấm mạnh, từng trận đau buồn.

“Trương tổng, có lẽ ông nên quan tâm đến bạn gái của ông.” Trình Nghiên lạnh lùng nhíu mày, nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở. Trương Đạc chấn động, quay đầu nhìn lại, Lăng Thu Nguyệt lệ rơi đầy mặt nhìn hắn, trên mặt là một loại cảm xúc thống khổ cùng khϊếp sợ.

Hai người họ rời đi thế nào, Thẩm Hân cũng không để ý. Trong đầu cô đã sớm trống rỗng, lòng bàn tay khẩn trương đến toát mồ hôi, một hồi đấu tranh tinh thần với Trương Đạc làm cả thân lẫn tâm của cô đều mệt. Cô không giỏi ngụy trang, nhưng vì Trương Đạc, cô đã sớm học xong bộ mặt diễn kịch dối trái, đã biết dùng mặt nạ để bảo vệ chính mình... Nên cảm ơn hắn mới phải?

Trương Đạc phẫn nộ càng làm cô không dám chân thật biểu lộ, nếu hắn biết được mình vì hắn tới gần mà vui sướиɠ lại khổ sở, hắn có phải sẽ dễ dàng thương tổn cô, vứt cô đi như giày rách lần nữa.

“Chị gái này, khóc xấu muốn chết!” Trình Cẩm Thu ghét bỏ nhíu mày, đem khăn xanh lam trong túi ném lên tay cô. Thẩm Hân ngây người, cảm giác trên mặt ẩm ướt mới phát hiện mình lại vô dụng mà khóc, may mà không bị Trương Đạc nhìn thấy...

Trình Nghiên gặp cô hai lần, đều có ấn tượng khắc sâu với bộ dáng cô cười, bộ dáng thẹn thùng, tức giận, duy chỉ chưa thấy qua bộ dáng yên lặng rơi lệ như vậy, vì một người đàn ông khác mà khóc. Điều này làm trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác không rõ. Sống gần năm mươi năm, hắn cũng chưa trải qua.

Hắn trời sinh không thích trói buộc, thích hưởng thụ. Hắn chỉ thích cùng phụ nữ chơi đùa, không nói đến tình yêu chứ đừng nói đến kết hôn. Nếu không phải cần có người thừa kế, hắn cũng sẽ không ở tuổi bốn mươi bị cha mẹ thúc giục, trực tiếp cùng đại một người, lúc này mới có sự tồn tại của Trình Cẩm Chu.

Cho nên tùy rằng hắn từng có rất nhiều phụ nữ nhưng tình cảm hoàn toàn trống rỗng. Mà giờ phút này nhìn cô rơi lệ, hắn vậy mà dâng lên niềm tiếc thương, không giống loại cảm giác thương tiếc mỹ nữ lúc trước mà là một loại đau lòng, xúc động muốn bảo hộ cô.

Thẩm Hân cầm khăn tay lung tung lau sạch nước mắt, nói với hai người: “Xin lỗi, cháu lại thất lễ với hai người rồi...” Cô đem khăn tay trả lại, Trình Cẩm Chu quay mặt đi, hừ một tiếng, “Chị lau qua rồi tôi không lấy lại đâu, chị cầm luôn đi!”

Tiểu quỷ này còn bị bệnh sạch sẽ nữa!

Cô liền cất vào trong túi, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Nghiên, thấy hắn vẫn không nhúc nhích nhìn mình. Thẩm Hân nhẹ nhàng nắm chặt tay, nói, “Trình thúc thúc, cảm ơn chú mời cháu ăn cơm. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, cháu phải trở về...” Đang muốn đứng dậy, tay lại bị Trình Nghiên bắt lấy.

“Cô nhóc, đề nghị vừa rồi em cảm thấy thế nào?” Hai mắt sắc bén của Trình Nghiên nhìn chằm chằm cô. Cô ngây ngóc, sau mới phản ứng lại những gì hắn nói, cười, “Giống như bạn nhỏ Trình Cẩm Chu nói, chú không thể để cháu làm mẹ cậu ấy đâu... Trình thúc thúc đừng nói đùa...” Nói xong, cô rút tay ra, cầm túi sải bước ra khỏi nhà ăn.

“Cô ấy cự tuyệt mình, cô ấy vậy mà cự tuyệt mình.” Trình Nghiên thất bại nhìn bàn tay, biểu tình cười như không cười, quay đầu nhìn về phía con trai, “Cẩm Chu, con cảm thấy cô ấy thế nào? Con thật sự không muốn cô ấy làm mẹ con?”

“Con mới không cần mẹ, ba muốn chị ấy thì đừng lôi con vào!” Trình Cẩm Chu có chút không kiên nhẫn.

“Cẩm Chu, con nói đúng.” Trình Nghiên chậm rãi nắm chặt bàn tay thất bại kia, khóe miệng gợi lên nụ cười nhất định phải có được, “Ba muốn cô ấy, vô cùng muốn.”

Nhìn trên mặt hắn lại hiện lên biểu tình động dục, Trình Cẩm Chu nhịn không được dội nước lạnh, “Đáng tiếc, người chị ấy thích là Trình thúc thúc...”

Trình Nghiên sắc mặt có chút không vui, lại nhớ lại bộ dạng rơi lệ của cô là vì một người đàn ông khác, điều này làm hắn vừa thương tiếc vừa bực bội. Nhưng nghĩ lại sự việc trong nhà ma, tâm tình hắn lại sung sướиɠ, “Cũng chưa chắc. Cẩm Chu, con còn nhỏ, không hiểu trái tim phụ nữ. Ba ba phương diện này là một tay lão luyện đó!”

Trình Cẩm Chu giễu môi: “Ba am hiểu là đưa phụ nữ lên giường chứ đâu phải trộm trái tim phụ nữ... Ba cũng chỉ biết dùng tiền mua phụ nữ...” Nói xong, tay tự gõ vào đầu mình, sao lại cùng cha già thảo luận đề tài này chứ!

“Ai nói cho con?” Trình Nghiên sắc mặt tối sầm.

“Ông nội nói! Bà nội cũng nói, nói những người đàn bà đó căn bản không thích ba, chỉ thích tiền của ba thôi! Cho nên ba đã lần nào dựa vào mị lực của mình dụ dỗ phụ nữ chưa?”

Sắc mặt Trình Nghiên càng đen, tốt xấu gì hắn cũng đẹp trai tiêu sái, tên tiểu tử thối này nói giống như mình nếu không có tiền thì cũng không có giá trị gì trên thị trường vậy!