Chương 20: Cùng thúc thúc đẹp trai biếи ŧɦái hẹn hò

Thấy cô muốn rời khỏi, Trình Nghiên nhanh tay nhanh mắt bắt được. Thẩm Hân bị túm lại một cách mạnh mẽ, cái mũi đập vào trên ngực cứng rắn. Cô hoảng hốt muốn đẩy ra, lại bị Trình Nghiên gắt gao ôm. “Còn muốn chạy trốn?” Trình Nghiên siết chặt eo cô, đôi mắt không vui hơi nheo lại, ánh mắt kia nhìn Thẩm Hân lạnh hết cả lưng...

“Trình, Trình thúc thúc buông cháu ra trước đã...” Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, bốn phía đã không ít người quay lại nhìn làm cô có chút thẹn thùng. Trình Nghiên hơi cúi người, nâng cằm cô lên, ánh mắt sau thấu kính khϊếp người, “Tiểu gia hỏa, lợi dụng xong rồi liền chạy, em đều câu dẫn đàn ông như vậy sao?”

“Vu oan giá họa!” Thẩm Hân không dám nhìn vào mắt hắn, hoảng hốt dời đi.

“Ba ba! Ở bên trong ôm chưa đủ, bên ngoài còn muốn ôm bao lâu nữa?” Thanh âm không kiên nhẫn của cậu bé truyền đến, “Ba còn muốn chơi với con không?”

Thẩm Hân kinh ngạc quay đầu, thấy một cậu bé cao gầy, cao hơn mình một chút, đầu đội mũ lưỡi trái, vẻ mặt buồn bực trừng mắt nhìn hai người.

Trình Nghiên rốt cuộc buông cô ra, cười giới thiệu, “Nó là con trai tôi, Cẩm Chu, 8 tuổi.”

“8 tuổi?” Thẩm Hân trố mắt, tiểu quỷ này vậy mà còn cao hơn mình! Nhìn đã tầm 160 cm. Cô ai oán nhìn Trình Nghiên xoa bóp mặt non mềm của cô, cười nhạt nói: “Cẩm Chu còn muốn chơi, em đi cùng tôi không?”

“Không, không được, cháu cháu nên về nhà...” Cô vội lắc đầu, hắn cùng con trai hắn chơi, mình đi theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?

“Cứ như vậy đi.” Trình Nghiên bắt lấy ý muốn giữ cô, quay đầu hỏi Cẩm Chu, “Cẩm Chu không có ý kiến đúng không?” Trình Cẩm Chu nhún vai, “Chỉ cần các ngươi đừng anh anh em em ôm nhau loạn xạ là được, tốt xấu gì cũng quan tâm đến cảm thụ của trẻ con chứ, con thì chẳng sao cả.”

Thẩm Hân nghe được thì đỏ mặt, muốn tránh tay hắn ra. Trình Nghiên nhìn chằm chằm cô nhíu mày, “Cô bé như vậy là không ngoan, có phải muốn tôi thân mật với em ngay tại đây không?” Thẩm Hân cứng đờ, từ trong ánh mắt hắn, cô biết người này tuyệt đối không nói đùa, hắn là loại người nói được làm được...

“Thật ngoan.” Trình Nghiên thấy cô ngoan ngoãn, vừa lòng cong môi.

Thẩm Hân bị bắt đi theo hai cha con này, đi chơi những trò khác. Tới lúc Trình Nghiên đưa con trai đi công viên hải dương, tay hai đứa trẻ toàn bộ hành trình đều bị hắn nắm. Trừ điểm không tự nhiên này ra, Thẩm Hân kỳ thật cũng chơi thật sự vui vẻ.

Ra khỏi công viên hải dương, Trình Cẩm Chu nói rằng đói bụng, Trình Nghiên liền mang hai người đi đến nhà ăn. Không khí nhà ăn khá tốt, trên sân khấu còn có dàn nhạc đang biểu diễn.

Thẩm Hân thật sự có chút đói bụng. Trình Nghiên cho cô gọi món, cô không khách khí chút nào chọc chọc vài chỗ. Khi đồ ăn mang lên, cô chỉ lo vùi đầu ăn, không nói một câu. Hơn nữa, đồ ăn ở nhà ăn này thật sự là mỹ vị, làm cô không nhịn được muốn ăn uống thỏa thích.

Ăn đến khi no bụng, cậu bé đối diện tấm tắc, “Tướng ăn của người phụ nữ này thật khó nhìn, còn nữa, dạ dày chị là dạ dày trâu sao? Sao lại có thể ăn nhiều như vậy!”

Thẩm Hân cứng đờ ngẩng đầu, nhìn biểu tình ghét bỏ trên mặt Trình Cẩm Chu, lúc này mới chú ý rằng ba đĩa thức ăn bị đã bị mình quét hết, mà hai người trên bàn còn chưa động đũa. Cô cứng mặt nuốt miếng thịt bò mềm đang nằm trong miệng, buông đũa, “Cháu, cháu ăn no rồi, các người chậm rãi dùng đi...”

“Đừng nghe nó nói, em muốn ăn thì tiếp tục ăn đi.” Trình Nghiên khóe miệng khẽ nhếch, móc ra khăn tay đưa qua. Thấy vẻ mặt cô mờ mịt, ý cười trên mặt hắn càng đâm, cánh tay dài trực tiếp duỗi ra, dùng khăn tay lau đi chút dầu mỡ bên miệng cô. Thẩm Hân phản ứng lại, mặt hơi hồng, chỉ cảm thấy bên môi còn có vị xà phòng nhàn nhạt.

Thấy cô ngây ra, Trình Nghiên lại duỗi tay lại gần. Bàn tay hơi lạnh của hắn nhẹ nhàng dán trên má đang nóng lên của cô, lại cười nói: “Hơi lạnh không?” Thẩm Hân nhìn hắn mà mất phản ứng. Rõ ràng đã nói với với chính mình không được dễ dàng thích đàn ông, hiện giờ lại bị gương mặt đẹp trai này làm cho trái tim nhảy dựng...

Ngón tay Trình Nghiên khô ráo, hơi lạnh, khi chạm vào hai má da thịt non mềm của cô lại không có ý muốn rời đi, nhiệt độ nóng bỏng từ làn da kia truyền đến đầu ngón tay hắn, nóng bỏng đến đáy lòng.

Thẩm Hân nhìn hai mắt sau thấu kính mà thất thần. Thật sự là cô đang đỏ mặt, đôi mắt ngượng ngùng bị ánh mắt hắn câu hồn, làm ngực hắn dường như bị người ta dùng lông chim nhẹ nhàng phẩy xuống, nổi lên chút gợn sóng.

“Cha già! Ba có để con ăn cơm nữa không?” Trình Cẩm Chu thấy tay ba vuốt mặt cô, ánh mắt chăm chăm quấn lấy Thẩm Hân, hận không thể đem đối phương nuốt vào bụng mà biểu tình. Khuôn mặt non nớt nhỏ bày ra một biểu tình thấm thía, thở dài nói, “Cha già không quan tâm đến cảm thụ của con trai thì cũng nên biết nơi này là nơi công cộng, chú ý ảnh hưởng đến tố chất nha...”

Trình Nghiên liếc hắn một cái, thu hồi tay, áp xuống dị sắc trong mắt...

Hắn là thái tử gia của một tập đoàn lớn, dạng tuyệt sắc gì mà chưa thấy qua, thế mà vừa rồi bị một cô bé mê hoặc thất thần. Điều này thật là mới mé, cũng thật là có ý tứ...

Trình Nghiên nhẹ nhàng nhấp rượu, nhìn mặt cô, cười nhạt nói: “Cô bé, em thật xinh đẹp. Tôi thật thích.” Tim Thẩm Hân đập nhanh một nhịp, hai tay dưới bàn nắm chặt nhau. Trải qua sự việc với Trương Đạc, cô hiểu rõ, thích trong miệng đàn ông tốt nhất vẫn đừng quá tin tưởng.

Nghĩ vậy, cô cười cười: “Trình thúc thúc rất đẹp, cháu cũng rất thích.”

Trình Nghiên lại cười, hứng thú đối với cô trong mắt ngày càng đậm. Trình Cẩm Chu nhìn biểu tình phát lãng của cha già, lạnh lạnh nói: “Cha già, ba thật sự muốn tìm cho con một người mẹ nhỏ xíu như vậy?” Thẩm Hân đang uống nước, nghe vậy cả kinh thiếu chút nữa phun cả ra.

“Hôm nay sao con nói nhiều vậy?” Trình Nghiên liếc mắt nhìn hắn một cái. Trình Cẩm Chu nhìn Thẩm Hân một cái, thần sắc có chút không tự nhiên, nhíu mày nói: “Con chỉ không muốn mẹ mình chỉ lớn hơn mình mấy tuổi thôi...”

Mặt Thẩm Hân đã tái cả rồi, nhịn không được nói: “Bạn nhỏ Trình Cẩm Chu, chị cũng không hứng thú làm mẹ em, thật đó!” Trình Cẩm Chu không cao hứng trừng mắt, “Cái gì mà bạn nhỏ? Tôi còn cao hơn chị đó! Cô gái nhỏ lùn! Tự nhìn lại bản thân đi!”

“Này!” Thẩm Hân bực bội chụp bàn, cái gì mà cô gái nhỏ lùn? Cô mười ba tuổi 155 cm, tuy rằng không cao nhưng cũng không đến hàng ngũ chú lùn chứ, rõ ràng là do hắn cao thôi! Không bình thường rõ ràng là tiểu quỷ này mới đúng! “Thẹn quá hóa giận?” Trình Cẩm Chu nhìn cô tức giận liền sung sướиɠ cười.

“Cẩm Chu!” Trình Nghiên trừng mắt cảnh cáo một cái. Trình Cẩm Chu mấp máy môi, không dám nói nữa, nhưng lại thất bộ dạng hai mắt rực lửa trừng mình thì tâm tình rất tốt. Không biết vì sao hắn lại thích nhìn biểu tình tức giận của cô.

Thẩm Hân tuy bị tiểu quỷ này chọc giận đến ngứa răng nhưng lại không muốn cùng hắn so đo, chỉ có thể tự sinh hờn dỗi. Đang trong lòng bực bội lại thình lình nghe được một thanh âm quen thuộc: “Sao em lại ở đây?”

Cô cả người cứng đờ, ngẩng đầu. Trương Đạc cách vài bước đang đứng ở ngoài, vẻ mặt khϊếp sợ nhìn cô, mà cánh tay hắn đang kéo một cánh tay tuyết trắng. Cô theo ánh mắt hướng lên, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Ngũ quan cô ta thật cổ điển, đôi mắt nhu tình, khó trách dì Bạch xinh đẹp như vậy mà Trương Đạc không yêu, thì ra là có người tốt hơn...

Trương Đạc thấy cô nhìn chằm chằm Lăng Thu Nguyệt, nhíu mày muốn chất vấn, lại thấy cô đang đối diện Trình Nghiên thì chân mày nhảy dựng. Trình Nghiên cũng thấy hắn nhưng chưa đứng dậy, nhàn nhạt cười nói: “Thì ra là Trương tổng, thật là trùng hợp, sao ông lại biết cô bé?”

Trương Đạc mặt không biểu tình, mắt chỉ hung hăng nhìn Thẩm Hân. Từ đầu đến cuối cô không liếc hắn lấy một cái, ánh mắt xẹt qua Lăng Thu Nguyệt liền trực tiếp làm lơ hắn.

Khi mới chợt thấy cô, Trương Đạc trong lòng khó nén được vui sướиɠ, có nhiều lời muốn nói với cô, giờ lại thấy phản ứng của cô như vậy, lửa giận trong lòng hắn tăng cao.