Tác giả: Mạc Tri Vi.
Editor - Beta: 🇻🇳Mon🇻🇳
Tô gia mấy đời đều là Phó gia gia đình bác sĩ, hắn có thể nói là cùng Phó Cảnh Tư từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Cho nên năm đó sự tình, hắn so bất luận kẻ nào đều rõ ràng.
Sau khi trãi qua những chuyện như vậy, có người cả đời cũng không qua khỏi, Phó Cảnh Tư có thể trở lại bình thường đã là không tệ rồi.
Chỉ là, chung quy sẽ ở trong lòng để lại dấu vết, cho nên Phó Cảnh Tư chưa bao giờ sẽ ăn cá, đừng nói ăn, liền chạm vào đều sẽ không chạm vào một chút.
“Hôm nay Diệp tiểu thư tự mình xuống bếp, Tam Gia ăn vài miếng cá.”
Nạp Lan nhẹ giọng nói, có vài lời hắn cũng không nói ra, nếu không phải Thất thiếu gia không đem cá ăn sạch, Tam gia tuyệt đối sẽ không ăn có một chút như vậy, nếu nói không lâu phía trước, hắn chỉ là cho rằng vị Diệp Tiểu Thư kia ở trong lòng Tam Gia nhà mình cùng người khác là hoàn toàn không giống nhau.
Như vậy đến bây giờ, hắn đã vô cùng hiểu rõ ràng rành mạch, vị Diệp Tiểu Thư này đâu chỉ là không giống nhau, hoàn toàn chính là trong lòng Tam gia tâm can bảo bối.
Đừng nói hôm nay làm cá không thể ăn, cho dù thả độc dược, Tam gia chỉ sợ cũng sẽ toàn bộ nuốt vào.
Hắn từ trước đến này vậy mà không hề phát hiện, thì ra Tam Gia nhà ông rất có tiềm chất làm hôn quân.
“Diệp Tiểu Thư ?”
Tô Dương nhướng mày có chút tò mò hỏi, hắn thật lâu có một đoạn thời gian không có tới Phó gia làm khách, Phó gia khi nào nhiều ra một nhân vật Diệp Tiểu Thư?.
Nạp Lan nhìn về phía Phó Cảnh Tư, nhìn thấy Phó Cảnh Tư không có bất luận phản đối chỉ thị, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Diệp tiểu thư là Tam gia mang về tới một vị bạn bè."
Bạn bè?
Tô Dương vẻ mặt nghiền ngẫm.
Này chỉ sợ không phải đơn thuần là bạn bè , đối với Nạp Lan trong miệng vị kia Diệp Tiểu Thư, hắn trong lòng tràn ngập hứng thú hiếu kỳ. Nữ nhân bên cạnh Phó Cảnh Tư! Rốt cuộc Phó Cảnh Tư suốt ngày một khuôn mặt than lạnh đông chết chết người, lúc nào cũng viết mấy chữ trên mặt đất "người sống chớ lại gần" , cô gái tầm thường đã sớm bị dọa chạy, hắn đều cho rằng Phó Cảnh Tư đời này không có nữ nhân dám tới gần.
Cây vạn tuế nở hoa?
“Tam gia lần này dị ứng tương đương nghiêm trọng, hơi chút trễ chút, chỉ sợ tánh mạng giữ được.”
Đột nhiên, Tô Dương sắc mặt nghiêm trọng, nghiêm túc nói.
Nạp Lan ngạc nhiên ngẩng đầu, hả?, vừa mới Tô bác sĩ không phải nói bởi vì ăn không nhiều lắm, không có nghiêm trọng?
Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Dương vẫn luôn hướng hắn nháy mắt.
“Tô bác sĩ, cậu đôi mắt làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Nạp Lan có chút buồn bực hỏi.
Tô Dương thiếu chút nữa bị Nạp Lan làm tức đến tắt nghẽn cơ tim một lời cũng không nói, hắn kéo khóe môi run rẩy.
Nạp Lan ngày thường nhìn không phải rất thông minh sao?, thời điểm mấu chốt như thế nào lại rớt dây xích.
Hắn lặng lẽ lén lút chỉ chỉ phương hướng cửa.
Nạp Lan nhìn đến cạnh cửa lộ ra nửa góc váy, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Lập tức phụ họa Tô Dương nói: “Tô bác sĩ, Tam gia có thể hay không có vấn đề lớn?”
“Trước mắt đã thoát ly nguy hiểm, nhưng là về sau vẫn là phải chú ý.”
Tô Dương vẻ mặt thận trọng nói: “Ông trước cùng tôi qua đi lấy thuốc.”
Hắn cấp Nạp Lan nháy mắt, Nạp Lan tự nhiên thông suốt, hai người cùng nhau ra khỏi phòng Phó Cảnh Tư.
Đợi cho bọn họ rời khỏi sau, Diệp Dung Âm mới chậm rãi đi ra ngoài.
Diệp Dung Âm bước nhanh đi đến Phó Gia bên người, nằm ở trên ghế Phó Cảnh Tư có lẽ bởi vì không thoải mái, ngủ đến cực độ không an ổn.
Phó Cảnh Tư trong khi ngủ so với ngày thường trên mặt lạnh băng ít đi cũng nhiều một tia sức sống, cả người thoạt nhìn ôn dịu không có như ngày thường khi thế mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ là ngủ mơ bên trong, mày còn nhíu chặt.
Diệp Dung Âm vươn ra ngón tay xoa giữa mày Phó Cảnh Tư.
“Thực xin lỗi, em không biết anh ăn cá sẽ bị dị ứng.”
Diệp Dung Âm đáy lòng giờ phút này tràn ngập áy náy, cô là thật sự không biết Phó Cảnh Tư không thể ăn cá.
Đời trước, Cô cùng Phó Cảnh Tư chân chính ở chung thời gian cũng không nhiều, người nam nhân này vì cô bỏ mạng, cô ngay cả hắn ăn cá dị ứng cũng không biết.
Cho dù biết Phó Cảnh Tư tình huống có lẽ không có như hai người đó nó nghiêm trọng như vậy, nhưng áy náy vẫn cứ bao phủ cô.
“Phó Cảnh Tư, anh cái đồ ngốc này!”
Đôi lời Editor: Mình khá là thích truyện trọng sinh cũng vì vậy nên mình mới quyết đi Editor bộ này nhưng vì chỉ làm một mình với lại mình cũng phải đi làm cho nên chương chuyện sẽ ra không đồng đều.
Bộ này có tận hơn 500 chương mà một chương nó khoảng 1000 từ nói dài không dài ngắn không ngắn mình sẽ không drop chỉ là ra chậm.
Cám ơn mọi người đã ủng hộ!