Chương 8:điện thoại của Bạch liên hoa.

Editor - Beta: 🇻🇳Mon🇻🇳

Lúc sao ăn xong xuôi cơm chiều, Phó Ninh Uyên đi theo Phó Cảnh Tư đi thư phòng, Diệp Dung Âm một mình ngồi ở phòng khách buồn chán, dứt khoát đi trở lại phòng lật sách của bản thân .

Cách cả một đời, lại xem sách vở này một lần nữa vậy mà, trong lòng có chút ẩn ẩn có loại cảm giác cảm động.

Mới vừa nhìn không được vài phút, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Trên mặt điện thoại hiển thị tên quen thuộc làm cô nheo lại đôi mắt, hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi trọng sinh, người đầu tiên cho cô gọi điện thoại vậy mà là Diệp Minh Châu.

Cô ấn xuống nút nghe điện thoại.

“A âm.”Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhu đến có thể chảy ra nước của Diệp Minh Châu.

“Hả.”

Diệp Dung Âm nhàn nhạt trả lời một câu.

“A âm, chị nhớ em.”

Diệp Minh Châu thông minh không đề cập tới vụ việc ban ngày, cô không cùng Lăng Quý Duyên trở về, ngược lại là ôn nhu ủy khuất nghẹn ngào nói.

Đây là cách làm cao minh nhất của cô ta, chưa bao giờ sẽ làm ngươi cảm thấy bị bức bách, ngược lại là ngươi tự ngu xuẩn dính đi lên, vội vàng vì cô ta làm việc, mà cô ta luôn là một vẻ mặt vô tội tới cực hạn.

Này quả thực chính là bạch liên hoa cảnh giới cao nhất!

Diệp Dung Âm ở trong lòng thầm khen, khó trách đời trước chính mình bị lừa thảm như vậy, lấy cô đời trước đầu óc nếu như xuyên qua đến cung đấu kịch bản chắc chắn sống không quá hai tập đầu sao có thể cùng Diệp Minh Châu thông minh xảo trá tranh đấu.

“A âm, em như thế nào không nói lời nào, em có phải hay không đang giận chị?”

Diệp Minh Châu mỗi cái tự ngữ đều nắm giữ đến chỗ tốt khéo léo đưa đẩy, mỗi một câu nói ra trăm ngàn ý nghĩa giống như cảm giác, cũng đã nhận ra bên đầu điện thoại bên kia Diệp Dung Âm có chút không thích hợp trong lòng nôn nóng.

Chẳng lẽ con ngu Diệp Dung Âm này đã nhận ra cái gì?

Không có khả năng, với sự ngu xuẩn cộng với chỉ số thông minh của nó, sao có thể!

Diệp Minh Châu trong óc hiện lên ý nghĩ như vậy ngay lập tức phủ nhận.

“A âm, em chừng nào thì trở về? Em không ở đây, chị thật sự có chút không thói quen a!”

Nghe trong điện thoại âm thanh Diệp Minh Châu làm nũng, Diệp Dung Âm khóe miệng cong lên, vẽ ra một nụ cười trào phúng, giọng nói lại là trước sau như một ôn nhu: “Rất nhanh.”

Đời trước, cô bị Diệp Minh Châu đóa bạch liên hoa này làm hại vạn kiếp bất phục, đời này, một bút một bút chậm rãi tính!

“Em bây giờ còn có chút sự tình, chờ sau cuối tuần, em đi trường học chúng ta lại nói.”

“Khoan đã A âm……”

Diệp Dung Âm còn không trở về Diệp gia, nghe đến đó, Diệp Minh Châu có chút sốt ruột, gần nhất kiểm tra sức khoẻ, cô thân thể trạng ngày càng sa sút, đã chờ không được quá dài thời gian.

Chỉ có Diệp Dung Âm ở Diệp gia, cô mới tâm an.

“Em có chút mệt nhọc, Chị, cứ như vậy đi.”

Diệp Minh Châu còn chưa nói xong, bên kia Diệp Dung Âm đã đem điện thoại cắt đứt, nắm điện thoại trong tay trên khuôn mặt xinh xắn kiều mỹ của Diệp Minh Châu tức giận vặn vẹo.

Diệp Dung Âm tiện nhân, mày vậy mà dám tắt điện thoại của tao!

Mà một bên khác Diệp Dung Âm còn lại là vẻ mặt vui vẻ tâm tình cũng cực tốt, nghĩ đến vị kia từ trước đến nay bị người ta nâng ở lòng bàn tay Diệp Đại Tiểu Thư dáng vẻ ăn thiệt thòi của cô ta, trong lòng cô đặc biệt quá thoải mái.

Cửa truyền đến dồn dập hoảng loạn tiếng bước chân.

Diệp Dung Âm đứng dậy mở cửa ra, vừa vặn thấy ở cuối hành lang cầu thang xoay hai cái thân ảnh.

Nạp Lan cùng một cái khác nam nhân, nam nhân kia trong tay dẫn theo một cái rương.

Cái rương bên trên có chữ màu đỏ giá chữ thập rơi vào trong mắt Diệp Dung Âm, hộp y tế?

Diệp Dung Âm trong lòng tràn ngập hoang mang, trời đã như vậy trễ, chẳng lẽ Phó Cảnh Tư xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến đây, Diệp Dung Âm đứng dậy theo đi lên.

Phó Cảnh Tư phòng:

“Tam gia như thế nào sẽ dị ứng nghiêm trọng đến như vậy?”

Tô Dương cho Phó Cảnh Tư làm xong kiểm tra, có chút kinh ngạc mở miệng hỏi Nạp Lan.

“Tam gia hôm nay ăn cá.”

Nạp Lan hơi hơi gật đầu, thấp giọng ở Tô Dương bên người nói.

Tô Dương vừa nghe, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Ăn cá?”

Phó Cảnh Tư vậy mà ăn cá? Tô Dương trên mặt vừa khϊếp sợ lại tò mò!

Lúc này giống như, có người đi nói với hắn bầu trời có hai cái mặt trời đều không có thể không làm hắn giật mình giống như khi nghe Phó Cảnh Tư vậy mà ăn cá!!!!