Chương 5

Những quá khứ đẫm máu kia, nghe được từ trong miệng người khác, buồn nhiều hơn là sợ.

Kể cả sau này, có Cung Phi cố ý tiếp cận hoàng thượng trở về than phiền, hoàng thượng thủ đoạn độc ác, máu lạnh vô tình như thế nào, các cô cũng chỉ cười một tiếng.

Tóm lại là chuyện của người khác, lại không rơi xuống trên đầu mình.

Thậm chí đắc ý trong lòng, vị phi tần không đẹp mắt bằng chính mình, đãi ngộ không bằng chính mình cũng là bình thường. Các cô vào cung hai năm mặc dù không được sủng ái, nhưng lại chưa bao giờ bị phạt, phân vị cũng có tăng lên.

Thỉnh thoảng nhớ tới, sẽ còn cảm thấy mình rất đặc biệt.

Hôm nay tới đây, trừ việc lo lắng cùng thấp thỏm không yên, trong lòng còn dâng lên một nỗi mong chờ và rung động không rõ.

Nhưng giờ này phút này, tự mình cảm nhận được sự tàn nhẫn vô tình của hoàng thượng. Tất cả ảo tưởng tốt đẹp cùng tự tin giống như một cảnh tượng huyền ảo, khoảnh khắc tan vỡ, tim đều lạnh lẽo, đâu còn có nửa phần mong chờ.

Hai vị phi tần còn đang khóc, nhưng lại khác với tiếng khóc cuồng loạn vừa rồi, thanh âm rất nhỏ, cùng với cảm xúc sợ hãi gần như tuyệt vọng, khóc đến mức kìm nén và mất kiểm soát.

An Nhiễm cũng không có tiếp tục quỳ, vuốt đầu gối đau nhức, chậm rãi đi lại gần bàn đá. Cô cho rằng hoàng thượng có đam mê xem mỹ nhân khóc, hai vị mỹ nhân trước mắt khóc đến thương tâm gần chết, nhưng không thấy anh nhìn qua một lần, ở chỗ này thoải mái chọn mũi tên.

Đưa tay sờ mặt, cô thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, cầm quả táo lớn nhất.

Hai người đối diện đã đứng ngay ngắn thành hàng, quả táo không cố định được, hai cô liền lấy tay giơ lên. Vẫn đang khóc như mưa, nước mắt rơi đầy mặt.

Đứng tại vị trí này, An Nhiễm mới nhìn rõ dáng vẻ của các cô.

Nói theo lương tâm, hai vị phi tần dáng người thật không tệ, lại mỗi người mỗi vẻ. Một người xinh đẹp quyến rũ, dáng người đẫy đà; Một người xinh xắn nhỏ nhắn, thanh tú động lòng người. Hơn nữa lúc này khóc đến đau lòng, rất dễ dàng gợi lên lòng thương tiếc của nam nhân.

Cô không nhịn được liếc mắt qua nhìn hoàng thượng, mỹ nhân như vậy giai nhân, anh thật sự không có chút thương tiếc nào sao?

Hoàng thượng có thương tiếc hay không cô không nhìn ra, ngược lại cô nhìn ra anh hình như rất ghét bỏ cô, ánh mắt lướt qua từ trên người cô:

“Các cô yên tĩnh một chút.”

Dứt lời, hai mũi tên đồng thời rời dây cung.

Chương 3 Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương

Suýt nữa thì quên mất, cô là tuyển thủ dự bị.



An Nhiễm ngoan ngoãn chờ ở một bên, phát hiện Kỳ Diêm đồng thời bắn ra hai mũi tên bằng một cây cung cùng một lúc, hai vị phi tần cũng nhịn không được nữa, hoảng sợ nhắm mắt lại, điên cuồng thét lên.

Khoảnh khắc sinh tử, các cô còn nhớ lời dặn dò của Trương Đức Toàn, căn bản không dám cử động.

Hình ảnh hiện tại chính là, hai vị mỹ nhân ngoại hình xuất sắc đang dùng hai tay che quả táo trên đầu, toàn thân run rẩy, lại vẫn đứng yên giống như cây. Trang điểm trên mặt đã sớm khóc trôi, tóc tai bù xù, cả người nhếch nhác.

Ngược lại hoàng thượng, hai tay giương cung, khí thế lập tức hiện ra. Cả người giống như khoác lên ánh sáng màu vàng, ánh sáng của sự tự tin khiến người khác nhức mắt.

Cũng không biết anh lấy sự tự tin từ đâu tới, mấu chốt là, anh tràn đầy tự tin như vậy, lỡ như lại bắn lệch , không chỉ có hai vị mỹ nhân muốn bắn máu tung tóe tại chỗ ngay cả cô cũng phải chịu nạn cùng.

Tưởng tượng mũi tên ở dưới bắn trúng giữa hai đầu lông mày, tình cảnh bi thảm chết không nhắm mắt ...... An Nhiễm không dám nhìn, nhanh chóng đưa tay dùng quả táo che mắt.

Gần như khoảnh khắc cô nhắm mắt lại, liền nghe thấy Trương Đức Toàn kích động khen ngợi:

“Tài bắn cung thật lợi hại!”

Hả?

Quả táo lớn đỏ rực bị di chuyển một chút, An Nhiễm nhanh chóng liếc mắt.

Hai mũi tên, ở chính giữa hai quả táo, mũi tên cùng quả táo vững vàng đâm vào tận giá vũ khí ở phía sau.

Mà hai vị phi tần, giống như bị quỷ hút khô sức sống vậy, trong nháy mắt nằm xuống trên mặt đất, trong chốc lát cũng không biết nên khóc hay là nên cảm thấy may mắn.

An Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, hoàng thượng không có bắn lệch, vậy cô liền không cần làm cái bia sống.

Nghĩ như vậy, nhưng lúc Kỳ Diêm nhìn qua, cô lập tức cong mắt lên khen:

“Hoàng thượng thật lợi hại.”

Kỳ Diêm nhìn xem An Nhiễm, lại nhìn xem Trương Đức Toàn cười đến cả mắt đều nhìn không thấy, vẻ mặt hai người này giống như vừa trút bỏ gánh nặng...... Thật là khó chịu.

Anh ném cung tên đi, thời điểm quay người lại, hai vị phi tần bắt đầu kêu gào lần nữa:

“Hoàng thượng! Xin......”

Anh nghiêm nghị ngắt lời, khuôn mặt lạnh lùng:

“Hai người thật có bản lĩnh, không đến mười lăm phút đồng hồ, liền làm cho người khác hết sức chán ghét. Trương Đức Toàn, nhìn xem hai người này, lại dám hét lên một tiếng, trực tiếp ban cho cái chết.”



Trương Đức Toàn vội vàng đồng ý, ánh mắt nhìn qua phía hai người khóc cũng không dám khóc, kìm nén đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng. Thở dài trong lòng, thành thật ở tại hậu cung không tốt sao, nhất định phải tiến lên phía trước làm cho hoàng thượng tức giận sao.

Chuyện Lý Đại Nhân ở Binh bộ ám sát, còn có Nghiêm đại tướng quân thông đồng với người bên ngoài sớm đã là chuyện ván đã đóng thuyền (*), những phi tử này nhận được tin tức trước tiên không hề quan tâm hoàng thượng có sao không, mà chỉ để ý đến sống chết của nhà mẹ đẻ, cứ la hét ở đằng kia kêu bị oan.

(*) Ván đã đóng thuyền: chắc chắn

Các phi tử này không biết, vết thương phía sau lưng của hoàng thượng đến nay cũng chưa khỏi hẳn.

Nếu hoàng thượng không có bản lĩnh phi thường, chỉ sợ sớm đã chết tại nơi hoang vu hẻo lánh.

An Nhiễm nhận ra, tâm trạng của hoàng thượng rất kém cỏi, cô không muốn gặp rắc rối với anh, im lặng đứng ở một bên.

Tuyệt đối không ngờ tới, ở cửa lại bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Điền Công Công ở lúc An Nhiễm chạy đi không bao lâu liền bắt đầu tìm cô, chạy đến bây giờ, đầu đầy mồ hôi. Tay vịn tường, há mồm thở dốc, khuôn mặt mập mạp run rẩy nhẹ do biên độ hô hấp rất lớn.

Ông ta nhìn thấy bóng dáng của An Nhiễm từ xa, liền chạy tới.

Bất quá, trước tiên nhìn thấy sắc mặt không có ý tốt của Kỳ Diêm.

“Nô tài thỉnh an hoàng thượng.”

Bịch một tiếng, ông ta quỳ nhanh đến mức tiếng vang rất lớn.

Điền Công Công vô cùng hoảng sợ, thái hậu đã dặn đi dặn lại, sắc đẹp gây hoạ, tuyệt đối không cần để cho An Mỹ Nhân có cơ hội mê hoặc hoàng thượng. Qua một thời gian ngắn nữa, yên lặng không một tiếng động đem người xử lý, ông ta liền có thể quay về Từ Ninh Cung.

Những ngày qua, ông ta thực hiện mọi biện pháp phòng ngừa, không muốn có sự rủi ro nào.

Mặc dù ông ta đã không phải là nam nhân, lại biết rõ nữ nhân vô cùng tinh xảo như An Mỹ Nhân, đối với nam nhân có sức hấp dẫn trí mạng.

Chỉ cần gặp được, chắc chắn hoàng thượng sẽ bị sắc đẹp của cô mê hoặc.

Một khi An Mỹ Nhân được sủng ái, những ngày tốt đẹp của ông cũng liền chấm dứt.

Trong lòng bất ổn, mồ hôi lạnh cùng mồ hôi nóng toát ra một lượng lớn ra bên ngoài. Điền Công Công đang lo lắng nghĩ đến biện pháp ứng phó, bỗng dưng nghe được hoàng thượng hỏi:

“Thị vệ là người chết sao? Thứ gì cũng cho vào được.”