Chương 4

Toàn trường yên lặng.

Hai vị phi tần không dám ngẩng đầu, chỉ nghe tiếng mũi tên rơi xuống đất, liền biết bắn lệch .

Lúc hoàng thượng chưa đăng cơ, các cô đã từng nghe cha mẹ trong nhà nói qua, Tam hoàng tử dũng cảm và giỏi chiến đấu, tài bắn cung xuất sắc, bách phát bách trúng (*). Nhưng những lời kia suy cho cùng cũng chỉ được nghe qua, chưa từng thấy tận mắt.

(*) Bách phát bách trúng: một trăm phần trăm, chắc chắn.

Bây giờ, nhìn thấy chẳng những hoàng thượng không bắn trúng hồng tâm, còn bắn không trúng bia .

Chỉ cảm thấy năm đó hoàng thượng càng lợi hại hơn, ở trong cung nhiều năm, tài bắn cung cũng lui đến trình độ kém như vậy.

Thị vệ xung quanh cùng hai vị phi tần cảm nhận hoàn toàn khác biệt, bọn họ vô cùng ngạc nhiên. Hoàng thượng mỗi ngày đều sẽ dành ra một chút thời gian tới đây tập luyện, chưa bao giờ thất bại.

Bắn lệch ...... Dù là Trương Đức Toàn cũng không khỏi có chút khẩn trương, chú ý đoán vẻ mặt của hoàng thượng. Vị hoàng đế này mặc dù tuổi trẻ, tính cách lại rất kì lạ, làm cho người khác không thể đoán trước.

Ông chỉ có thể bất chấp khó khăn muốn nói một chút lời dễ nghe để giải quyết ổn thỏa.

“Hoàng thượng......”

“Im miệng.” Trương Đức Toàn lập tức mím chặt miệng, thở đều không mang theo hơi thở .

Hoàn toàn xong rồi, hoàng thượng tức giận.

An Nhiễm lén liếc mắt, chỉ thấy anh một lần nữa cầm mũi tên, nắm ở trong tay ngắm nghía, dường như đang tự hỏi cái gì.

Bỗng nhiên, đầu mũi tên chỉ hướng cô, sau đó cố định không di chuyển nữa .!!!

Anh ta muốn làm gì?

An Nhiễm cố gắng giữ bình tĩnh, tràn đầy nghi ngờ nhìn qua.

Hai mắt to giống như mặt hồ lấp lánh, ẩm ướt trong trẻo, trong suốt nhìn thấy đáy, nhìn không ra cảm xúc nào khác. Gió thổi nhẹ qua, mấy sợi tóc lướt qua gương mặt, làm khuôn mặt tinh xảo càng thêm mấy phần xinh đẹp.

Mỹ nhân như vậy mà Kỳ Diêm lại không nhìn.

Hạ mắt xuống và từ từ lau đầu mũi tên, lau tới bóng loáng, nhẹ nhàng nhếch môi dưới.

Rõ ràng là cười, lại có phần xấu xa, vô cùng ngứa đòn nói:

“Hãy khóc nếu cô sợ hãi.” Không nhìn thấy hai người bên cạnh đều đang khóc sao.

An Nhiễm bối rối, hoàng đế thích xem người khác khóc? Tật xấu kỳ lạ gì vậy?

Cô trông có vẻ khó xử, hạ giọng xuống:

“Thần thϊếp chỉ có khi buồn mới có thể khóc.”



Khóc là sẽ không khóc, hơn nữa, hoàng thượng chỉ lấy mũi tên, không có kéo cung, cô cũng không sợ hãi đến thế.

Nhưng anh ta nhắm vào cô, đoán chừng là muốn đem mũi tiễn bắn lệch tính vào lỗi của cô.

Thật là một vị hoàng đế đầy tâm cơ!

An Nhiễm nắm chặt tay, lại mỉm cười: “Hôm nay thực sự quá lạnh rồi , hoàng thượng, ngài thử làm ấm tay trước, lần sau nhất định có thể bắn tốt hơn.”

Ha ha.

Bắn không trúng anh ta có thể trách trời tự trách chính mình, đừng trách cô, cô không chịu oan ức.

“Phải không, nếu là lần sau trẫm còn bắn không tốt đâu?”

Thất bại tiếp, vậy khẳng định là tài bắn cung không tốt, còn không tranh thủ thời gian tập luyện, còn có gì để nói.

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt An Nhiễm lại bày ra dáng vẻ dịu dàng nhất, cười cổ vũ:

“Còn có lần sau nữa, quen tay hay việc, ngài sẽ thành công.”

Dứt lời, đôi giày màu đen đi về phía cô, hoàng đế ngang ngược dùng cung tên nâng cằm của cô lên.

Hoàng đế hơi cúi người, ánh mắt của hai người đối diện.

Nhìn đôi mắt của anh ở khoảng cách gần, u ám sâu thẳm, phía dưới sự bình tĩnh cất giấu cơn lốc mãnh liệt, có thể dễ dàng đọc được bốn chữ —— tuyệt đối không phải là người lương thiện.

Nhìn chăm chú một lúc, Kỳ Diêm hơi ngước mắt lên:

“Nếu như trẫm bắn lệch , để cô ấy lên trên thay.” Giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh.

Có ý tứ gì?

An Nhiễm không hiểu ra sao, không đợi cô hiểu rõ, liền nghe Trương Đức Toàn nói tiếp:

“Vâng.”

Hoàng thượng đổi vị trí, anh ta vừa đi, Trương Công Công nhìn sang bên này cung kính hành lễ, nhìn thái độ vô cùng cung kính, nhưng lời nói ra lại làm cho người khác giống như là rơi vào hầm băng.

“Các vị tiểu chủ thật có phúc khí, hoàng thượng hôm nay tâm trạng tốt, bằng lòng cho mấy người cơ hội. Nhìn thấy không, ở đây có một bàn quả táo, các tiểu chủ tự mình lấy một cái, đội ở trên đầu, làm cái bia sống. Nếu là hoàng thượng bắn trúng quả táo, mấy người liền có thể sống tiếp. Nếu là không bắn trúng, chuyện mà mấy người cầu xin hôm nay, liền có thể xoay chuyển.”

Ông khom người, có lòng tốt nhắc nhở:

“Cung tên không có mắt, các tiểu chủ nhất thiết muốn đứng vững, đừng có lộn xộn.”

Cho nên, hoặc là các cô chết, hoặc là người khác chết, dù sao chính là muốn có người chết, mới có thể thương lượng sự tình?



An Nhiễm lại nhìn quả táo kia, trong nháy mắt cảm thấy không thơm, lò sưởi cũng không muốn .

Cô rất tiếc mệnh.

Cũng đang cố gắng sống sót, không muốn tuỳ tiện làm cái bia sống cho người khác.

“Hoàng thượng, thần thϊếp đột nhiên không muốn lò sưởi nữa.”

“A.”

Dễ nói chuyện như vậy sao?

An Nhiễm vui mừng trong lòng, màu sắc trong mắt bỗng nhiên sáng ngời, nhưng một giây sau:

“Đã chậm.”

Thế là, khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh đẹp lập tức cứng lại, lông mày thanh tú cũng không tự giác nhăn lại.

Hai vị phi tần bên cạnh run rẩy đứng dậy, khoảnh khắc này, các cô đột nhiên hối hận .

Lúc vừa mới tiến cung, các cô thực ra đã nghe nói qua không ít tin đồn liên quan tới hoàng thượng.

Hoàng thượng là hoàng tử lớn lên ở trên chiến trường, rốt cuộc cách xa, không được cưng chiều bằng mấy vị hoàng tử được nuôi dưỡng dưới gối tiên hoàng ở trong kinh thành.

Ban đầu thái tử là Nhị hoàng tử do Tiên Hoàng Hậu sinh ra, đáng tiếc là người không có phúc, mất lúc còn trẻ.

Lúc Tiên Hoàng bệnh nặng mấy vị hoàng tử khác cũng liên tiếp chết đi trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng.

Trong hoàng cung, lúc đó chỉ còn lại có Lục Hoàng Tử nhỏ tuổi nhất cùng Đương Kim Thái Hậu, bọn họ theo lần lượt là em trai cùng cha khác mẹ của hoàng đế và mẹ ruột.

Lúc đầu người thừa kế được lòng mọi người nhất, cũng không phải là hoàng thượng, mà là em trai cùng cha khác mẹ của hoàng đế Lục Hoàng Tử điện hạ.

Vào thời điểm đó hoàng thượng mặc dù có chiến công nổi bật, nhưng cùng với chiến công của hoàng thượng, còn có tiếng xấu của hoàng thượng truyền về kinh thành ——

Trời sinh bạc tình bạc nghĩa, quen tay gϊếŧ người, lệ khí trên người quá nặng, nhưng vì lãnh đạo tướng sĩ giỏi, không thể làm vua.

Nếu không, sẽ chỉ là cái bạo quân.

Từ đó, các quan họp lại, muốn đưa Lục Hoàng Tử lên ngôi, thái hậu nhϊếp chính (*).

(*) Nhϊếp chính: thay vua cai trị đất nước

Nhưng vào ngày diễn ra buổi lễ, Tam hoàng tử mặc long bào vàng tươi cưỡi một hãn huyết bảo mã, giống như Thiên Thần từ trên trời giáng xuống, dẫn theo hàng nghìn Thần Binh Thiên Tướng dũng mãnh, cũng không nhìn văn võ bá quan, trực tiếp bước một bước trước Lục Hoàng Tử, ngồi lên ngai vàng, đối với các quan lại đang quỳ lạy phía dưới cười:

Trẫm lập tức lên ngôi, có ai có ý kiến không?

Nghe nói, ngày đó, cảnh tàn sát khốc liệt, máu chảy thành sông. Cuối cùng, không có người có ý kiến, tân đế lên ngôi.