Chương 34

Chương 13 Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương

Mặc dù hoàng thượng càng ngày càng xấu xa, nhưng phòng ngủ của hoàng thượng thật là thoải mái.

Hơn nữa, hình như gần đây hoàng thượng có rất nhiều việc, không có cả thời gian để nghe tấu chương.

Vài trăm mét xung quanh Sùng Chính Điện là khu vực cấm mà hoàng thượng vòng ra, bốn phía đều có thị vệ canh giữ. Chưa triệu vào, thì không được đi vào. Mỹ nhân trong hậu cung dám đi Thanh Phong Uyển để tìm vận may, nhưng lại không dám làm trò ở nơi này.

Cuộc sống của An Nhiễm không chỉ có nhàn nhã, mà còn vô cùng yên ổn. Được chăm sóc rất tốt, ngủ vô cùng ngon.

Nhưng một chỗ khác trong hoàng cung, thái hậu ở bên trong Từ Ninh Cung đã hơn nửa tháng không thể ngủ ngon giấc. Hoàng thượng đại nghịch bất đạo(*), lại để cho thị vệ thống lĩnh đưa binh lính xông thẳng vào Từ Ninh Cung, gϊếŧ Quế Ma Ma ở trước mặt bà, làm hại tâm thần của bà không yên, không thể say giấc vào buổi đêm, từ đó đến nay mỗi đêm đều gặp ác mộng.

(*) Đại nghịch bất đạo: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.

Thái hậu tiến cung từ 15 tuổi, liền bắt đầu cuộc sống tranh đấu không ngừng nghỉ. Từ không đánh mà thắng ở trong cung, đến gϊếŧ bốn con để soán ngôi, lại đến việc gϊếŧ con trai ruột để đoạt quyền thất bại. Trên tay dính mạng người, nhiều vô số kể.

Có thể những việc kia, đều được thực hiện qua bàn tay của những người khác.

Người chết đối với bà mà nói, chỉ cần một câu, mấy chữ đơn giản.

Bà chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hình ảnh buồn nôn và ác độc như vậy, kiếm dài của Tống Đình chém một nhát, cổ của Quế Ma Ma liền bị chém ra một vết chém sâu có thể thấy được lỗ, máu tươi nóng hổi phun ở trên mặt bà.

Cuối cùng, Quế Ma Ma ngã trên mặt đất, đôi mắt lồi ra bên ngoài có màu đỏ như máu, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào, làm người ta vô cùng sợ hãi.

Hơn nữa, Quế Ma Ma cũng không phải là người cuối cùng, đằng sau, Điền Công Công bị ngũ mã phanh thây (*). Đêm nào đó, lúc bà đi tiểu đêm, một chân đá đến hộp gỗ chứa hài cốt của nô tài kia, suýt chút đi nửa cái mạng.

(*) Ngũ mã phanh thây: hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội

Mấy ngày trước, Tả Dao lại đột nhiên bị bỏ đi phi vị và đuổi ra khỏi cung.

Tất cả mọi chuyện, từng cọc, từng kiện, đều là sự phản kích của hoàng thượng.

Thằng nhóc xấu xa kia máu lạnh vô tình, không biết được chính xác ngày nào vết đao sẽ nhắm ngay vào bà.

Thái hậu tóc tai bù xù, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời còn chưa sáng, bà lại tỉnh. Hay là nói, vẫn chưa từng ngủ.

Thật ra mấy năm trước, bà cũng từng nhìn thấy những cảnh tượng đáng sợ hơn rồi. Bây giờ tuổi càng lớn, lá gan ngược lại càng ngày càng nhỏ.

“Thái hậu, cần chút mùi hương an thần không?” Nghe được trong phòng có tiếng động, thị nữ dẫn theo đèn nhỏ dùng cho buổi tối tiến vào.

“Vô dụng.”

Đây là tâm bệnh của bà, mùi hương an thần không có hiệu quả. Đốt liên tục nhiều ngày như vậy, không thấy hiệu quả chút nào. Ngửi nhiều, ngược lại sẽ tổn thương đến thân thể.

Thị nữ móc ra một từ giấy viết thư từ trong tay áo, hạ giọng nói:

“Thư gửi từ phía Bắc, thái hậu muốn nhìn bây giờ không?”

“Đưa cho ai gia, đi xuống đi.”

Giọng nói của thái hậu bình thường, đợi thị nữ rời đi, đóng cửa phòng lại, rốt cuộc không thể duy trì vẻ bình tĩnh ngoài mặt nữa.

Bị ác mộng nhiều ngày, sắp tra tấn bà đến điên rồi, lập tức lo lắng kiểm tra giấy viết thư một lần.

Đây là thư bí mật của bà cùng Trấn Bắc Tướng Quân, có cách đặc biệt để phân biệt.

Xác định thư chưa bị người khác động tay, thái hậu xé toang nơi dán, dựa vào đèn nhỏ dùng cho buổi tối mà thị nữ để lại nhìn hai lần không để sót một chữ nào.

Tia sáng ảm đạm trong phòng, xem xong thư thái hậu quét sạch nỗi u ám gần đây, che miệng, cười vô cùng điên cuồng và quỷ dị.......

Gần đây, tin tức phía Bắc thắng lớn được truyền về Kinh Thành, người dân rất háo hức, Kinh Thành vô cùng náo nhiệt. Lại thêm cuối năm, Kỳ Diêm đáp lại lời kêu gọi của hàng trăm quan chức ở Ứng Văn Khu, chọn ngày hoàng đạo, thờ cúng tổ tiên và cầu phúc lành. Phù hộ cho Đại Chiêu mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.